Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 506 : Con tin khó làm (1)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Công chúa điện hạ, người này không biết tốt xấu như thế, ngài đừng tức giận làm mệt mỏi thân thể."



"Đúng đấy, cho thể diện mà không cần. Chính hắn tự rơi xuống, không liên quan gì tới chúng ta."



"Công chúa điện hạ..."



Sơ Tranh cảm thấy mình đang chìm xuống, dòng nước băng lãnh tràn vào miệng mũi cô.



Bên tai nghe được nhiều nhất là bốn chữ công chúa điện hạ.



Nhưng rất nhanh âm thanh liền đi xa...



....



Thiên hạ bị các quốc gia chiếm cứ, quốc gia to to nhỏ nhỏ, không dưới trăm cái.



Dưới thời loạn thế, một mảnh đất cũng có thể xưng là quốc gia.



Nhưng thiên hạ này, quốc gia có thực lực hùng hậu chân chính, cũng chỉ có mấy nước thế này.



Đông Sở tây Vệ.



Nam Tấn bắc Triệu.



Mấy năm trước, Vệ quốc cùng Tấn quốc giao chiến, nhưng Vệ quốc đột nhiên nội loạn, không quản nổi tiền tuyến. Dưới tình thế cấp bách, đưa con tin tới để cầu tạm thời ngưng chiến.



Con tin mà Vệ quốc đưa tới, là vị hoàng tử thứ mười ba của Vệ Quốc.



Mẫu thân là cơ thiếp không được sủng ái, bị đưa đến Tấn quốc, có thể thấy được vị hoàng tử này cũng không được sủng ái.



Sau khi đến Tấn quốc.



Làm con tin, có thể nhận được bao nhiêu tôn trọng?



Ánh mắt lạnh lùng, châm chọc khiêu khích.



Còn có người âm thầm làm ra những tổn thương mang tính thực chất với hắn.



Thời gian trôi qua rất khổ.



Hơn nữa còn cô độc một mình, ngay cả một người để tố khổ cũng không có.



Sau khi con tin sống ở Tấn quốc năm năm, Vệ quốc đột nhiên nhớ đến, còn có một con tin như thế sống ở Tấn quốc.



Phái người đưa thư tới, cũng biểu thị chẳng mấy chốc sẽ tới đón hắn trở về.



Có thể trở lại cố hương của mình, đương nhiên con tin rất vui vẻ.



Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, Vệ quốc có mưu đồ khác.



Vệ quốc lấy mẫu thân của con tin để áp chế, bắt hắn nghĩ biện pháp thu hoạch được tình báo của Tấn quốc.



Vệ quốc căn bản không muốn đón hắn trở về, mà là muốn hắn trở thành gián điệp.



Mẫu thân ở Vệ quốc, con tin có thể làm sao?



Chỉ có thể thỏa hiệp hết lần này tới lần khác.



Nhưng mà kết cục hắn bị Tấn quốc phát hiện, lợi dụng hắn đánh cho Vệ quốc một đòn.




Lúc này sắc trời còn sớm, Sơ Tranh đi vào cửa thành, tìm một tiệm may thay y phục.



Thay y phục xong, vừa bước ra khỏi cửa tiệm.



Tiếng vó ngựa liền truyền đến từ đằng xa.



Bách tính dồn dập né tránh.



Một đội nhân mã nhanh chóng chạy tới.



"Di —— "



Đội nhân mã kia dừng lại trước mặt Sơ Tranh.



"Thập tam hoàng tử." Tướng lĩnh dẫn đầu xuống ngựa, trầm mặt, ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô: "Ngài muốn đi đâu?"



Dùng chữ ngài.



Nhưng giọng nói kia không nghe ra nửa phần cung kính.



Ngược lại càng giống như xem cô là phạm nhân vậy.



Sơ Tranh đứng trên bậc thang của cửa tiệm, thần sắc hờ hững nhìn bọn chúng.



Cơ thể nguyên chủ cao hơn so với nữ tử bình thường, lúc đầu Sơ Tranh tưởng là nguyên chủ đi giày đế cao ẩn hình.



Kết quả cô kiểm tra giày một lần, mới phát hiện nguyên chủ vốn đã cao như vậy.



Chiều cao này cùng với dung mạo này, nói thật, đúng là giống như một quý công tử.



"Mua y phục cũng không được?"



Thanh điệu hơi thấp, nhưng vẫn tương đối thiên về phía nữ tử.



Nhưng những người này nghe được, có lẽ cũng chỉ nghĩ theo hướng là cô tương đối âm nhu mà thôi.



"Thập tam hoàng tử, lúc này ngài hẳn nên ở trên thuyền hoa mới đúng." Tướng lĩnh nhìn cô, trên khuôn mặt tràn ngập khinh miệt và coi thường: "Ngài đây là muốn chạy trốn sao?"



"Ngươi từng thấy ai chạy trốn mà còn đi mua y phục chưa?"



Công tử trên bậc thang, mặc một bộ trường sam màu tím, khoác thêm một kiện sa y màu xanh nhạt, y phục đậm màu, trong nháy mắt liền tăng thêm mấy phần tiên khí.



Công tử dung mạo tuấn tú, quanh thân lộ ra khí chất lãnh đạm, giữa hai đầu lông mày dường như cũng tràn đầy vẻ xa cách.



Một đôi mắt phượng cực kỳ xinh đẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên, lúc nhìn người khác, không khỏi tăng thêm mấy phần sắc bén.



Tướng lĩnh đối diện với cặp mắt kia, đáy lòng không khỏi có chút không thoải mái, theo bản năng muốn tránh đi.



"Nếu thập tam hoàng tử không muốn chạy, thì vì sao lại ở đây một mình?"



"Ta ở đây, chạy đâu?" Sơ Tranh hỏi lại: "Ngươi trông thấy ta chạy? Con mắt nào trông thấy?"



Tướng lĩnh: "..."



Vậy vì sao ngươi lại ở đây!



"Chỗ nào quy định, ta nhất định phải ở trên thuyền hoa?"



"Ngươi..." Tướng lĩnh bị Sơ Tranh nói đến không tiếp nổi lời, con ngươi khẽ chuyển: "Thập tam hoàng tử, ngươi cùng công chúa ra ngoài, công chúa chưa về, sao ngươi có thể về trước!"



Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tuy ta là con tin, nhưng ta cũng là hoàng tử một nước. Luận thân phận, chính là bình đẳng với công chúa của các ngươi, vì sao ta không thể trở về trước?"