Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 507 : Con tin khó làm (2)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thân phận con tin đúng là có chút thấp kém, nhưng đến cùng cũng có danh hiệu của hoàng tử một nước.



Tăng thêm Vệ quốc không phải đánh không lại Tấn quốc.



Chẳng qua là bởi vì nguyên nhân nội chính, nên mới đưa con tin tới đây.



"Thập tam hoàng tử, ta không càn quấy với ngài, mời ngài cùng ta trở về." Tướng lĩnh lạnh mặt, dùng giọng điệu ra lệnh.



Gã không làm gì được.



Thì nhất định sẽ có người làm được!



Đáy lòng tướng lĩnh thập phần khinh thường.



Sơ Tranh đường đường chính chính gật đầu: "Ừ, ngươi nói rất có đạo lý."



Tướng lĩnh: "??"



Cái gì có đạo lý?



Tướng lĩnh còn chưa nghĩ rõ ràng, công tử đứng trên bậc thang đột nhiên động thủ... A, không đúng, là động cước.



Tướng lĩnh bị đạp lui lại hai bước.



Vệ binh phía sau đỡ gã.



Tướng lĩnh sờ ngực, không đau lắm, nhưng lấy bản lãnh của gã, lại bị một tên công tử tay trói gà không chặt đạp lui lại một đoạn xa như vậy...



"Thập tam hoàng tử, ngươi muốn làm gì?" Tướng lĩnh khó nhịn nổi lửa giận.



"Giáo huấn con chó không biết tôn ti một chút." Sơ Tranh khoanh tay: "Lễ giáo của Tấn quốc các ngươi, thật khiến người ta lau mắt mà nhìn."



Con chó...



Tiểu tử này lại dám mắng gã là chó!



Hai mắt tướng lĩnh phun lửa: "Là ngươi chạy trước..."



"Ta chạy?" Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh như một đầm nước đọng: "Ngươi lấy gì để chứng minh là ta muốn chạy?"



"..." Tướng lĩnh thở hổn hển: "Một mình ngươi ở đây, chính là muốn chạy."



"Ồ."



Vậy ta chạy cho ngươi xem một chút này.



Soạt ——



Sơ Tranh thuận tay rút bội kiếm của tướng sĩ bên cạnh ra, chém về phía tên tướng lĩnh.



Keng!!



Kim loại chạm vào nhau.



Kiếm của tướng lĩnh nằm ngang ngăn trở kiếm Sơ Tranh đánh xuống.



"Thập tam hoàng tử!!"
Hoàng đế Tấn quốc uy nghiêm ngồi trên long ỷ.



"Hoàng tử Vệ quốc đến —— "



Sơ Tranh chậm rãi đi vào đại điện kim bích huy hoàng, bước đi như mang theo gió, quanh thân quanh quẩn khí thế đường hoàng tự tin.



Nháy mắt khi tiến vào, liền trở thành tiêu điểm.



Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song*.



(*Ý để khen một công tử tuấn tú như ngọc, có một không hai.)



Dùng để hình dung hắn thì quá thích hợp.



Sơ Tranh ôm quyền, không mặn không nhạt nói một tiếng: "Bệ hạ."



Đôi mắt của hoàng đế Tấn quốc hơi nhíu lại, ánh mắt sắc bén rơi trên người cô, thanh âm trầm thấp: "Thập tam hoàng tử đây là thế nào?"



Biến hóa trên người Sơ Tranh quá rõ ràng.



Hoàng đế Tấn quốc vừa liếc mắt liền có thể nhận ra ngay.



Tăng thêm trước đó những người này đến cáo trạng.



Nói hoàng tử Vệ quốc không chỉ muốn chạy mà còn đả thương bọn họ.



Hoàng đế Tấn quốc rất rõ ràng, vị thập tam hoàng tử này, làm gì có chút công phu nào, sao có thể đánh bị thương binh sĩ tập võ?



"Bệ hạ có ý gì." Sơ Tranh ngước mắt đối diện với ánh mắt của hoàng đế Tấn quốc, không kiêu ngạo không siểm nịnh.



Hoàng đế Tấn quốc: "Thập tam hoàng tử có khác biệt rất lớn so với lúc trước."



Sơ Tranh: "Cho nên?"



Biểu cảm của hoàng đế Tấn quốc ngưng kết lại một lúc: "Vì sao thập tam hoàng tử đột nhiên lại có biến hóa lớn như vậy?"



"Điều luật nào quy định, tâm tính ta không thể thay đổi?" Ta muốn thay đổi kiểu gì thì đổi kiểu ấy, làm phiền ngươi sao?! Ăn no rửng mỡ à!



Hoàng đế Tấn quốc lại bị nghẹn một chút.



Mặc dù không có luật nào quy định.



Nhưng đột nhiên có biến hóa lớn như vậy, không phải bị đánh tráo thì chính là trúng tà...



Nếu như người bị đánh tráo thì chắc chắn phải cẩn thận bắt chước, không dám rêu rao như thế.



Vậy chính là trúng tà...



Sơ Tranh cắt ngang suy nghĩ lung tung của hoàng đế Tấn quốc: "Hôm nay bệ hạ gọi ta tới, chính là để hỏi chuyện này?"



Sắc mặt của hoàng đế Tấn quốc rõ ràng không tốt: "Nghe nói thập tam hoàng tử muốn chạy trốn?"



"Không phải ta đang đứng ở chỗ này sao?" Nói mò!



"Ý đồ chạy trốn." Hoàng đế Tấn quốc bổ sung thêm hai chữ.



"Không phải, không có." Sơ Tranh phủ nhận rất dứt khoát: "Đừng nói lung tung."



Sơ Tranh tự mình trở về chỗ ở, nếu hoàng đế Tấn quốc khăng khăng nói cô muốn chạy trốn, thì có vẻ hơi ngang ngược vô lý.