Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 511 : Con tin khó làm (6)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Chuyện Sơ Tranh dùng tiền mua một đống tranh chữ, rất nhanh liền truyền đến tai những người khác nhau.



Hoàng đế Tấn quốc không hiểu rõ Sơ Tranh đang làm gì.



"Hắn lấy đâu ra tiền?"



"Thuộc hạ... Không biết." Tướng lĩnh suy đoán: "Có lẽ là từ Vệ Quốc mang đến, lúc ấy hắn đến, mang theo không ít thứ..."



Dù nói thế nào, cũng là hoàng tử của Vệ quốc mà.



Coi như hoàng đế Vệ quốc không để hắn trong lòng, nhưng còn mẫu phi hắn thì sao?



Dù sao cũng phải có chút tích góp chứ.



Hoàng đế Tấn quốc nhíu mày: "Hắn mua tranh chữ làm gì?"



Tướng lĩnh lắc đầu: "Không biết, mua đến loạn thất bát tao, tranh chữ của danh họa nổi danh hay không nổi danh gì, đều mua cả."



"Nói không chừng Vệ quốc lấy phương thức như vậy truyền tin cho hắn thì sao?" Hoàng đế Tấn quốc nói.



"..." Quả thật là cũng có khả năng.



"Đi thăm dò."



"Dạ."



...



Cung điện của công chúa.



Công chúa Vân Lan nhìn gương trang điểm, nghe cung nhân báo tin, trên mặt lộ ra một tia trào phúng.



"Hắn thì hiểu biết gì về tranh chữ?"



Nhớ có một lần khi hắn vừa tới Tấn quốc, một lần trong cung tổ chức yến tiệc, có người làm khó dễ, bảo hắn vẽ tranh.



Người Vệ quốc không tôn sùng mấy thú vui phong nhã lý thú này, kết quả đương nhiên là bị bêu xấu.



"Hắn mua tranh chữ làm gì?"



Cung nhân lập tức chân chó nói: "Nô tỳ nghe nói, hai ngày trước khi hoàng tử Vệ quốc xuất hành, gặp phải thiên kim phủ Thừa tướng, hai người trò chuyện với nhau một lúc."



Thiên kim Phủ Thừa tướng có tài thư họa, chữ viết ra rất đẹp.



Từng được hoàng đế Tấn quốc tán dương.



Thiên kim thế gia không ai sánh bằng được.



"Công chúa, ngài nói, hoàng tử Vệ quốc này, có phải là muốn lấy lòng thiên kim nhà thừa tướng không?"



Cung nhân cẩn thận suy đoán.



Công chúa Vân Lan cười lạnh: "Thiên kim phủ thừa tướng lại không ngốc, nàng sẽ coi trọng một con tin chắc?"



"Công chúa, có đôi khi nam nhân hoa ngôn xảo ngữ, không thể dùng lẽ thường mà nhìn được..."
"Không có kiệu?"



"Chủ tử... Ngài..." Tiểu Sơn Tử rất là xoắn xuýt.



Với cái thân phận này của ngài, làm sao có thể sắp xếp kiệu được.



Phiền ngài nhận rõ thân phận của mình đi được không?



"Chủ tử ngài nhẫn nhịn thêm chút nữa." Tiểu Sơn Tử không dám nói ra lời này, chỉ có thể trấn an.



May mắn là phía trước liền đến nơi, đáy lòng Tiểu Sơn Tử cũng thở phào.



Hội đèn lồng tổ chức ở ngoài trời, Sơ Tranh đi theo Tiểu Sơn Tử vào.



Hoàng cung Tấn quốc được xây dựng theo hình thức bậc thang, tầng này cao hơn tầng kia.



Những chiếc đèn lồng với đủ các kiểu tạo hình khác nhau, màu sắc rực rỡ, lộng lẫy yêu kiều, làm cho người ta hoa mắt.



Lúc này bọn họ đang đứng ở chỗ cao nhất của hoàng cung, nhìn xuống phía dưới, hoàng cung và hoàng thành đèn đuốc sáng trưng, tựa như sao trời rực rỡ trong ngân hà.



Nhà nhà đốt đèn chính là cảnh tượng này.



Sơ Tranh không có tâm tư ngắm phong cảnh, sau khi ngồi xuống liền thất thần nghiên cứu hoa văn trên bàn.



"Hoàng tử Vệ quốc."



Ánh sáng trước mắt tối sầm lại.



Sơ Tranh ngước mắt nhìn lên.



Một công tử trẻ tuổi có chút quen mắt đang đứng trước mặt cô.



"Hoàng tử Vệ quốc, sao lại nhìn ta như vậy, không nhận ra?" Công tử trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn lãng, đang mỉm cười, nhưng trong nụ cười kia giống như cất giấu dao nhọn.



Sơ Tranh thuận thế đáp: "Không biết."



"..."



Có lẽ công tử trẻ tuổi không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ trả lời như vậy.



Sắc mặt gã biến hóa một hồi, vẫn cười nói: "Hoàng tử Vệ quốc thật sự là quý nhân hay quên."



Lời này tràn đầy vẻ châm chọc.



Sơ Tranh lại bình thản ung dung gật đầu: "Ừ."



Công tử trẻ tuổi: "..."



Con tin của Vệ quốc này có phải bị điên rồi hay không?



Cũng dám nói chuyện với mình như thế?!



"Thôi tiểu hầu gia."



Một nữ tử trang phục lộng lẫy chậm rãi bước đến, hơi cúi người với công tử trẻ tuổi.



Tuy nói lễ nghi đúng chỗ, nhưng một tiếng Thôi tiểu hầu gia vừa rồi, lại không thân thiện chút nào.