Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 512 : Con tin khó làm (7)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Thường tiểu thư."



Thôi tiểu hầu gia ngược lại vẫn duy trì phong độ.



"Thôi tiểu hầu gia thật là nhàn rỗi, không có việc gì liền thích làm loại chuyện nhàm chán ấu trĩ này, khó trách công chúa điện hạ chướng mắt ngươi."



Nữ tử rõ ràng là cười, nhưng lời nói ra lại làm lửa giận của Thôi tiểu hầu gia từ từ bốc lên.



"Thường Yên, ngươi nói ai nhàm chán ấu trĩ?"



"Thôi tiểu hầu gia, ngươi không tự mình hiểu lấy được sao?" Thường Yên cười đến đoan trang: "Hoàng tử Vệ quốc người ta trêu chọc ngươi rồi à? Hay ngươi không có việc gì liền muốn tìm hắn gây sự?"



"Thường Yên, ta tìm hắn gây sự lúc nào? Ta bắt chuyện với hắn không được à?"



"Người ta cũng không muốn phản ứng với ngươi, ngươi còn không có chút tự giác sao?"



"Ta chào hỏi hắn chính là vinh hạnh của hắn?"



Sơ Tranh chen giọng vào: "Vị này... Ta nhắc nhở ngươi, ta là hoàng tử của Vệ quốc."



Cô dừng một chút.



"Nếu tính toán ra, ta nói chuyện với ngươi, mới là vinh hạnh của ngươi."



"Ngươi là một con tin..."



Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ồ, nhưng ta vẫn là hoàng tử."



Con tin cũng là một con tin có thân phận.



【...】 Tiểu tỷ tỷ, ta cảm thấy cô có sự hiểu lầm với thân phận của mình rồi, thật đấy, con tin không dám phách lối như vậy đâu!



Sơ Tranh: Hiện tại có rồi.



Thường Yên che miệng cười.



Phong độ của Thôi tiểu hầu gia sắp không duy trì được nữa.



"Ai nha, Thôi tiểu hầu gia, vừa rồi ta nhìn thấy công chúa ở bên kia nha, bên cạnh có không ít công tử thế gia vây quanh, nếu như ngài không đi, không biết công chúa..."



Thường Yên còn chưa nói hết lời, Thôi tiểu hầu gia đã chạy nhanh như một làn gió.



"Đăng đồ tử."



Thường Yên mắng một tiếng, quay đầu hành lễ với Sơ Tranh: "Thường Yên tham kiến thập tam hoàng tử."



Sơ Tranh không mặn không nhạt gật đầu: "Thường tiểu thư."



Thường Yên, thiên kim phủ thừa tướng.



"Chuyện lần trước, vẫn chưa cảm ơn ngươi." Thường Yên nói.




"Ừ?" Hoàng đế Tấn quốc hơi nhíu mày: "Ý của Vân Lan là?"



"Không bằng phụ hoàng ban thưởng cho hoàng tử Vệ quốc một mỹ nhân đi, để bên cạnh có một tri kỷ chiếu cố hắn."



Toàn bộ sân viện đều an tĩnh lại.



Dưới biển đèn rực rỡ sắc màu, công tử như ngọc, thanh nhã lạnh lùng.



Trong tay hắn bưng chén trà, đầu ngón tay sờ lên mép chén trà, lúc này hơi hơi nghiêng đầu, nghênh đón tầm mắt bọn họ nhìn sang.



Cặp mặt đen như mực kia đạm mạc như nước, không dậy chút gợn sóng.



Ánh sáng vụn vặt rơi vào đáy mắt, giống như sao trời rải đầy trong ánh mắt, yên tĩnh, vĩnh hằng...



Trước kia sao bọn họ không phát hiện ra con tin này lại có khí chất như thế chứ?



Hoàng đế Tấn quốc đánh vỡ bầu không khí quỷ dị trước: "Không biết ý kiến của hoàng tử Vệ quốc thế nào?"



Ông ta đã cho người đi thăm dò xem vị hoàng tử Vệ quốc này, mua nhiều tranh chữ như vậy làm gì.



Nhưng đến bây giờ cũng không có bất kỳ kết quả gì.



Giống như chỉ vì hắn vui, nên muốn mua nhiều tranh như vậy mà thôi.



Hành vi cử chỉ cũng khác xa so với trong nhận biết của ông ta...



"Phụ hoàng, hoàng tử Vệ quốc đương nhiên không có ý kiến." Công chúa Vân Lan cướp lời: "Đây chính là phúc phận mà bao nhiêu người cầu cũng không được đấy."



"Ha ha ha." Hoàng đế Tấn quốc giơ tay khen công chúa Vân Lan: "Con đúng là rất biết nói chuyện."



Công chúa Vân Lan thè lưỡi.



"Vậy công chúa cho là, người nào phù hợp?"



"Nhi thần cho rằng người bình thường tất nhiên không xứng với hoàng tử Vệ quốc..."



Đầu ngón tay Sơ Tranh sờ lên mép chén trà, vô thanh vô tức gõ gõ.



Lũ chó đần độn này, có thể hảo tâm ban thưởng cho mình một mỹ nhân à?



Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn bọn chúng kẻ xướng người họa diễn kịch.



Công chúa Vân Lan rất nhanh giơ tay vỗ vỗ.



Một nữ tử mặc trang phục cung nhân cúi đầu tiến đến.



Tràng diện lần nữa lâm trong yên tĩnh.



Không ít ánh mắt xem kịch vui rơi vào người Sơ Tranh.



Đây nào phải muốn ban thưởng cho cô một mỹ nhân.



Đây là muốn sỉ nhục cô ngay trước mặt rất nhiều người.