Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 525 : Con tin khó làm (20)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đạo quan không lớn, nhưng hoàn cảnh rất tốt, bên trong chỉ có mấy đạo sĩ.



"Tam điện hạ, thập tam hoàng tử." Quan chủ của đạo quan tự mình ra nghênh tiếp: "Không tiếp đón từ xa, xin hãy thứ lỗi."



Sơ Tranh xác định mình chưa từng gặp vị quan chủ này.



Vừa rồi cũng không có ai giới thiệu, nhưng quan chủ trực tiếp nhận ra cô.



Nếu không phải có quỷ... thì chính là đạo sĩ kia có chút bản lĩnh.



Liên Quỳnh chắp tay trước ngực, quy quy củ củ hành lễ: "Quan chủ."



"Tam điện hạ." Quan chủ đáp lễ: "Mời vào bên trong."



Liên Quỳnh thả tay xuống, lại khôi phục trạng thái lười biếng, còn giới thiệu cho Sơ Tranh: "Đây là quan chủ của đạo quan, rất lợi hại, nếu thập tam hoàng tử muốn hỏi nhân duyên, số đào hoa, thì đều có thể, rất chuẩn đấy."



"Ta không có gì muốn hỏi."



"Có thật không?"



"Hỏi trời không bằng tự hỏi mình."



Quan chủ quay đầu: "Thập tam hoàng tử ngược lại rất có vài phần tuệ căn."



Sơ Tranh sợ câu tiếp theo của đạo sĩ kia chính là, có muốn cùng ta làm đạo sĩ không, hoảng sợ lui về phía sau một bước.



"Ý của quan chủ chính là, ta không có tuệ căn à?" Liên Quỳnh chú ý tới Sơ Tranh, chủ động tiến lên, ngăn trở ánh mắt của quan chủ.



"Tam điện hạ..." Quan chủ thở dài: "Lệ khí của ngài quá nặng."



Liên Quỳnh cười khẽ: "Quan chủ không nên nói lung tung, ngài xem ta có lệ khí chỗ nào?"



Quan chủ lắc đầu, giống như không muốn nhiều lời, lại như không biết nên nói từ đâu.



Liên Quỳnh không dây dưa với quan chủ, lui về: "Thập tam hoàng tử, ngươi thật sự không xem số đào hoa sao?"



"Không có hứng thú."



"Vậy ngươi có hứng thú với cái gì?"



"Ngươi." Không có hứng thú với ngươi, thì ta còn phải đứng ở đây nói nhảm thế này à, ngươi nói xem ta có hứng thú với ngươi không.



Liên Quỳnh: "..."



Liên Quỳnh sờ sờ vành tai, lại thấy hơi nóng. Hắn dời ánh mắt, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cũng trầm mặc xuống.



Quan chủ dẫn bọn họ lên lầu các, lầu các được mở ra, có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.
Hù chết người.



Đang êm đẹp tự nhiên...



Ào ào...



Nước mưa tầm tã trút xuống, chỉ trong giây lát, dãy núi xa xa liền bị sương mù mông lung bao phủ, mơ hồ hết cả.



Lần này thì tốt rồi, xem mặt trời lặn cái rắm ấy mà xem.



Nước mưa bị gió thổi tới, phất qua hai gò má Sơ Tranh, mưa vốn đã hơi lạnh, kèm theo gió núi, nên càng có vẻ lạnh lẽo hơn.



Sơ Tranh dịch vào bên trong một chút.



Nhưng mưa càng lúc càng lớn, rất nhanh đã làm lầu các ướt nhẹp.



Sơ Tranh chỉ có thể đứng lên, đứng nép sát vào chân tường, nhìn như thế, không khỏi có chút đáng thương.



Sơ Tranh thấy cơn mưa này hoàn toàn không có ý tứ ngừng lại, chỉ có thể xuống khỏi lầu các.



Cô vừa đi xuống, Trần Phi liền ôm kiếm tới: "Thập tam hoàng tử có trông thấy điện hạ nhà ta không."



Sơ Tranh lắc đầu.



Trần Phi xoay người rời đi.



Chờ Sơ Tranh đi đến chính điện của đạo quan bên kia, Trần Phi tựa hồ đã tìm khắp đạo quan một lần, đang nói chuyện với quan chủ.



Quan chủ nói: "Có lẽ điện hạ lên núi."



Dường như Trần Phi nghĩ đến chuyện gì đó: "Ta đi tìm ngay."



Quan chủ cũng gọi người tới: "Mọi người cùng nhau đi tìm, phải bảo vệ tốt điện hạ."



Đạo quan tọa lạc ở giữa sườn núi, các đạo sĩ của đạo quan cùng nhau lên núi tìm người.



Sơ Tranh không nhúc nhích, chỉ nhìn cơn mưa tầm tã đến mức sắp không nhìn thấy rõ mọi vật bên ngoài nữa.



【 Tiểu tỷ tỷ, xin cô cũng đi tìm người đi được không? 】



Sơ Tranh: "..."



Mi là ma quỷ sao?!



【 Cô mới là ma quỷ! 】



Mưa lớn như vậy, mi bảo ta đi tìm người? Ta không đi! Muốn đi thì mi tự đi đi!



【 Cũng bởi vì mưa lớn như vậy, nên mới cần cô đi tìm đấy. 】