Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 526 : Con tin khó làm (21)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Đường lên núi vốn đã không dễ đi, hơn nữa mưa to như trút nước, đường núi trở nên trơn trượt, càng khó đi hơn.



Sơ Tranh kéo lấy áo choàng thuận tay lấy ở đạo quan, ỷ vào lúc này không có ai, cũng không để ý hình tượng gì đó, có thể đi ổn là được.



"Người ở đâu?"



【 Tiểu tỷ tỷ xin hãy tự lực cánh sinh được không? 】



"Được thôi."



Sơ Tranh quay người đi về.



【... Tiếp tục đi lên. 】 Vương Giả rất không có cốt khí khuất phục.



Sơ Tranh đi theo chỉ thị của Vương Giả, nhưng đi cả nửa ngày vẫn không nhìn thấy người, Sơ Tranh hoài nghi Vương Giả đang trả thù, cho mình đi vòng vèo chơi.



【 Tiểu tỷ tỷ, ta là một hệ thống rất chính trực, sẽ không làm loại chuyện này! 】 Vương Giả rất là tức giận: 【 Sao cô có thể hoài nghi ta như vậy chứ? 】



"Ồ, vậy mi nói xem, sao ta đi lâu như thế rồi mà vẫn chưa tới?"



【 Thẻ người tốt vốn ở cách cô xa như vậy mà! 】 Vương Giả thở phì phò nói.



"Ồ."



Nhưng ta vẫn nghi ngờ mi chơi ta.



【...】



Vương Giả tức giận đến mức xém chút offline.



【 Ở ngay phía trước. 】



Vương Giả ném ra câu nói này, trong nháy mắt bỏ chạy, nó cần phải đi tìm hệ thống sát vách tâm sự nhân sinh.



Sơ Tranh chuyển qua một chỗ rẽ, liền nhìn thấy bóng người đứng sững ở bên kia.



Nơi xa là phương hướng hoàng thành, hắn đứng yên nhìn ra xa.



Mưa bụi mông lung, thân hình nam tử dường như có chút mờ mịt, cô tịch tiêu điều không nói nên lời.



Có phải thẻ người tốt có bệnh không!



Chạy đến chỗ này tắm mưa.



Có thể phi thăng chắc?



Sơ Tranh muốn ấn chết thẻ người tốt.



Nhưng cuối cùng cô vẫn tiến lên, gỡ áo choàng trên thân xuống, choàng lên người Liên Quỳnh.



"Ngươi về đi, để ta ở đây một mình một lúc." Liên Quỳnh tưởng là Trần Phi, cũng không quay đầu, thanh âm có chút thấp, trong tiếng mưa rơi tầm tã, cơ hồ không nghe rõ được.



Sơ Tranh nhìn về nơi xa: "Ngươi muốn nhảy xuống hay là sao?"



Thanh âm xa lạ mà lại quen thuộc, làm thần sắc Liên Quỳnh có chút cứng đờ, xoay đầu lại.




Ngươi là thẻ người tốt!



Ngươi trâu bò!



Sơ Tranh đứng dậy đi qua, trong tầm mắt nghi hoặc của Liên Quỳnh, tay khoác lên bả vai hắn, ôm người vào trong ngực.



Liên Quỳnh kinh ngạc phát hiện trên thân Sơ Tranh đã hoàn toàn không có cảm giác ướt át, toàn thân ấm ấm, phá lệ ấm áp.



Nhưng mà...



Vì sao hắn lại ôm mình aaa!!



Liên Quỳnh giãy dụa, Sơ Tranh liền đổi tư thế, hắn trực tiếp nằm trong ngực Sơ Tranh.



"Đừng nhúc nhích." Sơ Tranh đè ép hắn.



"Thập tam hoàng tử, ngươi đang chiếm tiện nghi của ta sao?"



"Ngươi không lạnh?"



Liên Quỳnh muốn trái lương tâm nói không lạnh.



Nhưng hắn không làm được, thật sự quá lạnh.



Liên Quỳnh tâm tình phức tạp, mấy phút sau tựa hồ tiếp nhận tình cảnh của mình, đều là nam nhân, ôm một cái thì làm sao, cũng không mất miếng thịt nào.



Thế là chờ khi đám người Trần Phi tìm đến, hình ảnh đầu tiên trông thấy chính là chủ tử nhà mình, nằm trong ngực Sơ Tranh ngủ say.



Trần Phi thả nhẹ bước chân tiến đến: "Thập tam hoàng tử, điện hạ cho ngài thêm phiền toái rồi."



"Ừ." Sơ Tranh gật đầu.



"Vậy ngài đưa điện hạ cho ta đi?" Trần Phi thăm dò hỏi.



Điện hạ biết mình bị người ta ôm không?



Đây chính là ngấp nghé điện hạ nhà hắn... Nam nhân đó!!



Sơ Tranh ngược lại rất vui lòng, nhưng Liên Quỳnh không vui, Sơ Tranh khẽ động, hắn liền túm chặt Sơ Tranh, đó là một loại phòng ngự vô thức, giống như đồ vật của mình bị người đoạt đi vậy.



"Điện hạ? Tỉnh lại đi." Trần Phi nhẹ giọng gọi hắn.



Liên Quỳnh không có bất kỳ phản ứng gì.



Trần Phi nhíu mày, đáy lòng thập phần ngoài ý muốn, cho tới bây giờ, điện hạ cũng chưa từng ngủ say như vậy bao giờ.



"Đợi mưa tạnh đi." Sơ Tranh nói.



Trần Phi nhìn trời mưa bên ngoài, cũng không biết khi nào có thể ngừng, lại nhìn chủ tử nhà mình ôm người ta không buông một cái, tâm tình hết sức phức tạp.



Điện hạ làm cái gì vậy!!



Không phải hắn cũng thích nam tử chứ?



Trần Phi càng nghĩ càng hoảng sợ, hành vi gần đây của điện hạ, còn không phải là có chút phương diện của khuynh hướng kia sao...



Trần Phi tâm tình nặng nề xuống núi lấy áo choàng lên, phủ thêm cho Sơ Tranh và Liên Quỳnh.