Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 536 : Con tin khó làm (31)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tất cả cửa sổ trong thư phòng đều đóng lại, bên trong một mảnh hỗn độn, sách ném lung tung đầy đất.



Nam tử đứng giữa thư phòng, giẫm lên sách bừa bộn đầy đất, ánh mắt buông xuống, ngăn trở cảm xúc trong đáy mắt hắn.



Bên sườn mặt trắng nõn lộ ra một độ cong mất tinh thần, cả người đều hiện ra một cỗ cảm giác tiêu tịch.



"Cút ra ngoài!"



Nam nhân đột nhiên túm lấy một quyển sách ném về phía cửa.



Sơ Tranh nghiêng người tránh đi, sách đập trên cánh cửa đã đóng lại phía sau.



Dường như Liên Quỳnh phát giác ra chỗ không đúng, ngước mắt nhìn qua.



Trên gương mặt đẹp như quan ngọc kia, mang theo vẻ âm trầm ngoan tuyệt, nhưng khi nhìn đến Sơ Tranh, cỗ ngoan tuyệt kia liền rút đi như thủy triều.



Hắn nghiêng mặt qua, rầu rĩ nói: "Không phải ta phát cáu với nàng đâu."



"Ừ." Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Ai chọc giận chàng rồi?"



Liên Quỳnh đã đè cảm xúc xuống, hắn nhếch môi: "Hoàng hậu."



"Sao bà ta lại chọc giận chàng?"



Liên Quỳnh xoay người ngồi xuống cái ghế bên cạnh, tay gác lên thành ghế, chậm rãi siết chặt tay vịn.



Hắn nhìn về phía Sơ Tranh: "Ôm."



Đáy mắt Liên Quỳnh có mấy phần ủy khuất, giống đứa bé chịu ủy khuất ở bên ngoài, về nhà cáo trạng vậy.



Sơ Tranh không cách nào cự tuyệt được.



Cô tiến lên ôm Liên Quỳnh, Liên Quỳnh lại thuận thế kéo cô vào trong ngực, mặt chôn trong cổ cô, cọ cọ.



"Nàng thơm quá." Thanh âm đè xuống thật thấp, giống như tiếng nhạc dẫn dụ người phạm tội.



Cánh môi có chút lạnh của hắn rơi vào làn da trên cổ cô, hơi ngứa ngáy.



Sơ Tranh thấy tâm tình hắn không tốt, đại phát từ bi không đẩy hắn ra, mặc cho hắn hôn.



Liên Quỳnh thích mùi hương trên người cô.



Không nồng đậm, nhưng lại khắc sâu hơn bất cứ hương vị gì.



Tựa như hơi thở đã khắc sâu trong linh hồn hắn vậy.



"Sao hoàng hậu lại chọc giận chàng?"




Sơ Tranh bước ra từ sau tấm bình phong, váy áo màu hồng nổi bật lên làn da trắng như ngọc của Sơ Tranh, thiếu đi mấy phần sắc bén khí khái hào hùng khi mặc trang phục nam tử, lại nhiều hơn mấy phần nhu hòa của nữ tử.



Liên Quỳnh nhìn đến ngốc luôn



Trong lòng rung động từng trận.



Cho dù cô có thế nào, thì mình vẫn thích.



Nam tử cũng được, nữ tử cũng tốt.



"Xem xong rồi?"



Liên Quỳnh hoàn hồn, cười khen cô: "Thật đẹp."



Hắn tiến lên, ôm lấy eo Sơ Tranh, kéo lại gần, khe hở giữa hai người bị đè ép đến không còn chút dư thừa, khí tức mập mờ không ngừng dâng lên.



Cánh môi Liên Quỳnh rơi vào chóp mũi Sơ Tranh, chậm rãi dời xuống, bao trùm lên môi cô.



Trằn trọc lưu luyến mà hôn, đầu lưỡi đảo qua khóe miệng mềm mại, nhẹ nhàng đẩy hàm răng ra, thăm dò vào trong, câu lấy ôn hương triền miên.



Soạt ——



Sơ Tranh bị Liên Quỳnh đè lên giá sách.



Liên Quỳnh có chút ý loạn tình mê, nhưng cuối cùng vẫn từ từ kéo lý trí về, hắn kéo y phục đã trượt xuống đầu vai của Sơ Tranh lên, chống lấy cô thở khẽ.



Sơ Tranh: "..."



Y phục cũng đã cởi, tại sao lại không làm tiếp?!



"Không tiếp tục?"



Liên Quỳnh cọ cọ cô: "Không được, còn chưa thành thân với nàng đâu, trong sạch của nữ tử rất quan trọng, không thể..."



Vị trí của hai người đột nhiên đảo ngược, Sơ Tranh đè hắn lên giá sách: "Chàng có thấy phiền không."



Giao phối thôi mà cũng nói nhảm nhiều như vậy.



Không được kiềm chế bản năng!



Không tốt cho thân thể!



Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, có gì mà phải che che giấu giấu!



*



Lời đại đại:



Tiểu khả ái dưới mười tám tuổi xin đừng nên bắt chước, đứa bé ở tuổi dậy thì đều rất tò mò, đây là bình thường, nhưng nhất định không cần đi nếm thử, bảo vệ chính mình thật tốt a ~ móng heo lớn không thể tuỳ tiện tin tưởng, đặc biệt là khi hắn muốn ngủ với ngươi! Đều là giả!