Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 537 : Con tin khó làm (32)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Chặt chưa?"



Liên Quỳnh có chút ngượng ngùng hỏi Sơ Tranh.



Trong giọng nói mang theo sự khẩn trương của thiếu nam ngây thơ lần đầu tiên ăn mặn, ánh mắt cũng không dám bay loạn.



Sơ Tranh cử động cánh tay, cảm thấy độ chặt của dây buộc ngực phù hợp, gật đầu: "Rồi."



Liên Quỳnh nhanh chóng cố định phía sau lại, cầm y phục phủ thêm cho Sơ Tranh.



Nhịp tim nhảy bịch bịch không ngừng.



"Nàng có thể... Khôi phục thân nữ nhi không." Liên Quỳnh vừa mặc y phục cho Sơ Tranh vừa nói.



"Phiền phức." Sơ Tranh ngại Liên Quỳnh buộc quá chậm, tự mình đoạt lấy, hai cái liền buộc chặt.



"..." Hắn biết buộc!!



Liên Quỳnh chỉnh đốn lại giường êm hơi xốc xếch, trên giường êm có vết máu, gương mặt Liên Quỳnh hơi nóng bỏng, nhưng chỉ trong nháy mắt liền trấn định lại.



Nàng ra tay trước!



Mình bị ép!!



...



Trần Phi thấy chủ tử nhà mình như tên trộm, ôm đồ vật ra, hắn nhanh chóng tới: "Điện hạ, ngài..."



"Ngươi cách xa ta ra một chút!" Liên Quỳnh bỗng nhiên lui lại mấy bước: "Xoay qua chỗ khác!"



Trần Phi: "??"



Trần Phi sợ kích thích đến Liên Quỳnh, dựa theo chỉ huy xoay người.



"Điện hạ, ngài không sao chứ?"



"Điện hạ?"



Không ai đáp lại hắn.



Trần Phi chần chờ quay đầu, làm gì còn thân ảnh của Liên Quỳnh nữa.



Trần Phi: "..."



Liên Quỳnh đem đồ vật đi hủy thi diệt tích, trấn định trở về, phân phó Trần Phi đang lơ ngơ đi chuẩn bị một chút đồ ăn đưa đến phòng hắn.



Trần Phi không thấy được Sơ Tranh, nhưng nhìn bộ dáng xuân tâm nhộn nhạo kia của Liên Quỳnh, đáy lòng Trần Phi đại khái đã có chút đáp án.




Công chúa Vân Lan gọi thẳng đại danh, gọi Liên Quỳnh lại.



Liên Quỳnh hơi ngước mắt nhìn qua, khóe miệng kéo ra một nụ cười lương bạc: "Vân Lan muội muội, mẫu hậu ngươi chưa từng dạy ngươi tôn ti trật tự sao? Ta là ca ca của ngươi, gọi thẳng đại danh, còn có dáng vẻ của công chúa không?"



"Đều là ngươi!" Công chúa Vân Lan chỉ vào hắn: "Là ngươi, là ngươi hại mẫu hậu ta biến thành thế này. Cũng là ngươi hại phủ Vĩnh Yên hầu rơi vào kết cục kia đúng không!"



Liên Quỳnh vô tội nhìn nàng ta: "Vân Lan muội muội nói gì vậy, những chuyện này liên quan gì đến ta?"



"Nam tử hán đại trượng phu, dám làm không dám nhận!" Công chúa Vân Lan cắn răng: "Ngươi có phải nam nhân không."



"Phốc..." Liên Quỳnh cười khẽ: "Vân Lan muội muội, chuyện này không tới phiên ngươi quản đâu, đây là vấn đề hoàng tử phi tương lai của ta cần quan tâm."



Lúc đầu công chúa Vân Lan còn không kịp phản ứng.



Một hồi lâu mới đỏ mặt lên: "Ngươi..."



"Có thời gian ở đây cản đường ta, không bằng bồi tiếp hoàng hậu nhiều hơn đi."



Liên Quỳnh lưu lại câu nói này, mang theo Trần Phi rời đi.



"Liên Quỳnh!!"



Tiếng rống giận của công chúa Vân Lan, chậm rãi truyền đến.



Nửa tháng sau.



Bởi vì Trấn Nam tướng quân mang binh chạy trốn, dẫn đến Vệ quốc thừa cơ chiếm thượng phong, chiếm mất mấy cái thành trì.



Hoàng đế Tấn quốc phái người đến Sở quốc cầu binh tương trợ.



Sở quốc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đưa ra yêu cầu, vừa quá phận lại vừa bức người.



Hoàng đế Tấn quốc đương nhiên không chịu, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, thì Vệ quốc không cần mấy tháng, là có thể đánh tới hoàng thành Tấn quốc.



Hoàng đế Tấn quốc cân nhắc lại, cùng Sở Quốc đàm phán.



Cuối cùng đồng ý đưa công chúa Vân Lan qua hòa thân, còn đáp ứng thêm mấy điều kiện khác, lúc này Sở quốc mới đồng ý xuất binh.



Người Sở quốc ai cũng thô kệch bưu hãn, làm sao công chúa Vân Lan chịu đi.



Nhưng vấn đề bây giờ không phải là nàng ta lựa chọn có đi hay không.



Hoàng đế Tấn quốc cũng đưa ra những công chúa khác, nhưng đáng tiếc người ta đều biết, người được sủng ái nhất chính là công chúa Vân Lan, sao Sở quốc có thể đồng ý.



Công chúa Vân Lan không đi cũng phải đi.



Công chúa Vân Lan chạy trốn mấy lần đều bị bắt lại, cuối cùng bị trói đưa đến Sở quốc.



Sở Quốc ngược lại hết lòng tuân thủ hứa hẹn, rất nhanh liền phái binh tới viện trợ, ngăn cản thế tiến công hung mãnh của Vệ quốc.