Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 544 : Con tin khó làm (39)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sau khi Liên Quỳnh đảm nhiệm ngôi vị hoàng đế, đi lên đỉnh cao nhân sinh.



Sơ Tranh phát hiện thời gian mình có thể hôn Liên Quỳnh ít đi.



Không phải lúc hắn trở lại mình đã ngủ, thì là vừa hôn được một nửa, đột nhiên có người nhảy ra, kêu hắn đi xử lý chính sự.



Đêm hôm khuya khoắt Sơ Tranh rất bực bội, đè ép Liên Quỳnh không được nhúc nhích.



"Ta chính là chính sự!" Đầu gối chống lên nơi nóng rực của Liên Quỳnh, Liên Quỳnh thở dốc vì kinh ngạc, con ngươi vừa rồi có chút mơ màng, lúc này ngược lại thanh tỉnh hơn không ít, chiếu rọi gương mặt bình tĩnh lại nghiêm túc của nữ tử.



Liên Quỳnh: "..."



Nếu như để người ta biết, bệ hạ của bọn họ bị người đè phía dưới, vậy thì xong đời.



"Ta không đi..." Liên Quỳnh nói: "Nhưng mà, nàng phải cho ta ở phía trên."



Thời thời khắc khắc không thể quên quyết tâm thượng vị của mình.



Sơ Tranh hơi suy tư, buông hắn ra: "Chàng đi đi."



Liên Quỳnh: "..."



Người bên ngoài thúc giục.



Liên Quỳnh rất muốn ở lại, hắn khó chịu vô cùng, nhưng người bên ngoài thúc giục, nên cuối cùng vẫn mặc y phục vào, hôn Sơ Tranh một cái: "Chờ ta trở lại, không được ngủ."



A!



Cứ ngủ đấy!



Sơ Tranh chẳng những ngủ, mà còn khóa cả cửa lại.



Ngày hôm sau nhóm cung nhân đều lan truyền, bệ hạ nhảy cửa sổ mà vào.



Hoàng hậu nương nương quả thực là không để bệ hạ vào mắt, cậy sủng mà kiêu, nhưng bệ hạ vẫn cực kỳ sủng ái.



Ngày hôm sau Sơ Tranh nhìn vết tích trên thân, vật nhỏ lại dùng nhiều lực... cô còn chưa mặc xong y phục, Liên Quỳnh liền đen mặt đi đến, cởi y phục cổ thấp của cô ra, đổi thành cổ cao.



"Nóng." Sơ Tranh bất mãn.



"Ta cho người đưa băng tới cho nàng." Liên Quỳnh nói: "Không cho phép lộ ra."



"Vì sao?"



"... Chính là không cho phép."



Lúc này Sơ Tranh không vui, trực tiếp cởi, mặc bộ vừa rồi vào.



Liên Quỳnh: "..."



Lời nói của hắn không hề có chút trọng lượng nào
Bệ hạ ngài như vậy không được đâu!!



Nhưng mà đại thần còn có thể làm gì được, chỉ có thể lui ra ngoài.



Liên Quỳnh đứng dậy, long bào màu vàng làm nổi bật lên vẻ anh tuấn đĩnh bạt của hắn, trên thân nhiều hơn mấy phần khí chất của đế vương.



Nhưng khi đế vương anh tuấn phi phàm, đi đến trước mặt nữ tử kia, lại bỗng nhiên giống như biến thành một người khác vậy.



"Sao lại tới xem ta rồi?" Đế vương trẻ tuổi nâng tay nữ tử lên hôn một cái: "Có phải là đau lòng vì thấy phu quân nàng mệt mỏi không?"



Một tay khác của Sơ Tranh điểm lên mặt bàn một cái: "Cái này."



Liên Quỳnh nhìn về phía tượng gỗ điêu khắc trên bàn.



Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hiện lên một chút mất tự nhiên.



"Đây là ta?"



Liên Quỳnh nhìn xung quanh: "A... đúng... đúng thế."



Sơ Tranh sắc mặt nghiêm túc.



Liên Quỳnh khụ một tiếng: "Đây là khi ta... nhàm chán khắc lên, lúc ấy, liền nhớ đến nàng... Ai, không phải lúc ấy ta đã... Dù sao cũng chính là nhàm chán nên mới làm."



Sắc mặt Sơ Tranh càng nghiêm túc.



"Được rồi, coi như lúc ấy ta đã coi trọng nàng đi." Liên Quỳnh mềm nhũn nói.



Sơ Tranh chỉ vào tượng gỗ điêu khắc: "Rốt cuộc thứ này giống ta ở chỗ nào?!"



Là cô không hiểu được nghệ thuật điêu khắc gỗ ở nơi này, hay là thứ cô nhìn thấy khác với những người này?



Một cái tượng gỗ điêu khắc mà có thể nhìn ra là cô?



Cô có giá rẻ như vậy sao?!



"A?"



Liên Quỳnh hơi sửng sốt.



Không phải hỏi tại sao hắn lại khắc hình cô sao?



"Chỗ nào cũng giống mà." Liên Quỳnh chỉ vào tượng gỗ điêu khắc: "Nàng xem đôi mắt này, cái mũi này, miệng này..."



Sơ Tranh: "..."



"Ôi, sao nàng lại đi mất rồi?"



Đế vương trẻ tuổi cầm tượng gỗ điêu khắc đuổi theo.



Cung nhân đã không cảm thấy kinh ngạc nữa.



"Chờ ta khắc xong có được không, nàng chậm một chút, chờ ta một chút..."