Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 543 : Con tin khó làm (38)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Chu ngự y lên án nhị hoàng tử, dùng người nhà uy hiếp ông ta, thay hắn mưu hại bệ hạ.



Bệ hạ đột nhiên hôn mê, là bởi vì ông ta dùng thuốc.



Vốn cho rằng mình làm xong những chuyện này, thì nhị hoàng tử sẽ tha cho người nhà ông ta, và còn đưa ông ta về quên quán.



Không nghĩ tới, mình vừa rời khỏi hoàng cung, liền bị diệt khẩu.



Nếu không phải vận khí mình tốt, được người ta cứu giúp, thì hiện tại ông ta đã là một cỗ thi thể rồi.



"Nhị hoàng tử mưu hại bệ hạ, bệ hạ căn bản không có khả năng tỉnh lại, thánh chỉ kia là giả!" Chu ngự y oán hận trừng mắt nhìn nhị hoàng tử.



Cá chết lưới rách cũng chỉ là như thế.



"Hắn nói bậy!" Nhị hoàng tử giảo biện: "Sao ta lại sai sử hắn mưu hại phụ hoàng, là hắn... Là hắn bị tam hoàng đệ mua chuộc vu hãm ta, các ngươi nhìn điệu bộ này của tam hoàng đệ đi, rõ ràng là muốn soán vị!"



Triều thần nhìn cấm quân như hổ rình mồi xung quanh một chút, giữ yên lặng.



Nhóm cấm quân này theo chân Sơ Tranh đến.



Gián tiếp tương đương với người của Liên Quỳnh.



Không nghĩ tới tam hoàng tử có thể sai khiến điều động được cả cấm quân...



Nhị hoàng tử một mực chắc chắn Chu ngự y vu oan hãm hại, Chu ngự y lại nói mình bị nhị hoàng tử sai khiến.



Ông nói có lý của ông, bà nói có lý của bà.



Triều thần không biết nên tin ai.



"Tam điện hạ." Vào lúc mọi người đang không biết nên phân biệt thế nào, cấm quân áp giải một người tới: "Vừa rồi tên này định chạy ra khỏi cung, bị bắt tại trận."



Đó là tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng đế.



Một số triều thần có chút ấn tượng.



Tiểu thái giám thấy cảnh tượng này, bị dọa đến mức trực tiếp quỳ xuống đất run rẩy.



"Thành thật khai báo, xảy ra chuyện gì?" Tiểu Sơn Tử quát lớn một tiếng.



"Tha mạng..." Giọng nói của tiểu thái giám cũng đang phát run: "Nô tài... Nô tài trộm ít đồ, muốn nhân cơ hội xuất cung."



"Hừ, trộm đồ? Đồ đâu?" Tiểu Sơn Tử tiến lên lục soát người hắn, trên người hắn chẳng có gì cả: "Đồ ngươi trộm đâu?"



Nhị hoàng tử lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt kia tràn đầy uy hiếp.



"Nô... nô tài..." Tiểu thái giám trong cái khó ló cái khôn: "Lúc chạy trốn làm rơi mất rồi!"



"Ngươi nhìn thấy cái gì bên trong?" Sơ Tranh giọng điệu bình thản nói: "Ngươi không nói ra, thì có thể sống qua ngày hôm nay, nhưng có thể sống qua ngày mai, ngày mốt không, vậy thì không nhất định."




Vừa rồi người của Trấn Nam tướng quân xông đến, cũng chẳng làm được gì, bọn họ mang theo ít người như thế, đấu kiểu gì giờ?



Các hoàng tử nghẹn khuất!



Nhưng cuối cùng vẫn quỳ xuống theo.



...



Nếu tam hoàng tử muốn kế thừa hoàng vị, vậy chuyện kế tiếp, đều phải do hắn tự xử lý.



Sơ Tranh muốn ngủ, trực tiếp ném hắn trong cung, mang theo Tiểu Sơn Tử trở về.



Giúp đỡ?



Đêm hôm khuya khoắt mà cô còn chạy tới đây, giúp hắn thu phục ngôi vị hoàng đế, còn muốn gì nữa?



Cô không mệt sao?



Đập tiền cũng rất mệt mỏi!!



Hơn nữa đại đa số thời điểm, vẫn phải dựa vào võ lực của cô, Vương bát đản nói có tiền có thể muốn làm gì thì làm, căn bản là nói mò.



Liên Quỳnh muốn hoàng vị, vậy thì tự mình xử lý đi.



"Chủ tử, Chu ngự y làm sao bây giờ?" Tiểu Sơn Tử hỏi thăm Sơ Tranh.



"Không phải ông ta muốn về nhà à."



"Chủ tử... Ngài nói về nhà này, là về nhà nào?" Tiểu Sơn Tử run lẩy bẩy.



Chu ngự y đâu phải bị nhị hoàng tử truy sát đâu.



Rõ ràng là sau khi chủ tử phái người đi điều tra rõ ràng, bảo thích khách canh giữ ở bên ngoài, giả dạng làm người của nhị hoàng tử đuổi giết ông ta, sau đó lại cho người đến cứu, Chu ngự y còn mang ơn...



Cái thao tác này quả thực là...



Tiểu Sơn Tử không biết nên nói thế nào.



"Quê quán."



Tiểu Sơn Tử cái hiểu cái không, khoa tay múa chân một chút.



Sơ Tranh lạnh như băng liếc hắn một cái.



Cổ của Tiểu Sơn Tử mát lạnh: "Nô tài đã hiểu."



Không phải muốn mạng nha.



Vậy chính là thật sự đưa về nhà.



Chủ tử đột nhiên có chút lương tâm... Tiểu Sơn Tử biểu thị càng sợ hơn.