Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 563 : Tôi là em gái anh (18)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thẩm Minh ở lại trong căn hộ, bình thường vài ngày cũng không thấy mặt, bây giờ thì ngày nào cũng có thể nhìn thấy.



Thẩm Minh sẽ đem công việc về nhà làm, đại đa số thời điểm Sơ Tranh hoặc là ngồi bên cạnh nhìn hắn, hoặc bày biện khuôn mặt nhỏ đầy nghiêm túc đi dạo sau lưng hằn.



Thẩm Minh đặt công việc đang làm dở trong tay xuống, quay người nhìn Sơ Tranh.



"Sao thế?"



Hai tay Sơ Tranh lập tức giấu ra phía sau, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: "Không sao, tùy tiện đi một chút."



Thẩm Minh ngờ vực đánh giá cô: "Vậy đừng quấy rầy anh trai, anh trai đang làm việc."



"Ồ."



Sơ Tranh quay người đi.



Thẩm Minh hơi nhíu mày, luôn cảm thấy cô có điểm là lạ.



Sơ Tranh đi về phòng mình, ném dây thừng trong tay vào góc khuất.



【...】 Thẻ người tốt thật sự rất khó khăn! Đã hắc hóa rồi còn bị tiểu tỷ tỷ hắc hóa nhớ thương.



Sơ Tranh đột nhiên nhớ tới một chuyện.



"Mi không cho ta tư liệu của Thẩm Minh." Vương bát đản lại còn chểnh mảng công việc!



【 Tiểu tỷ tỷ, bởi vì hắn đã từng hắc hóa rồi, chuyện cần cô ngăn cản để hắn khỏi hắc hóa đã từng xảy ra, cho nên tư liệu cũng không quan trọng nữa, tiểu tỷ tỷ, nhiệm vụ của cô bây giờ là cố gắng, lấy được thẻ người tốt là được rồi~ 】 Vương Giả giọng điệu vui sướng.



"..." Hắc hóa không tầm thường nha!



...



Mùa mưa bắt đầu, cả ngày mưa rào liên miên.



Từ sau lần mẹ của Thẩm Phong tới tìm Sơ Tranh lúc trước, thì người của Thẩm gia không thấy xuất hiện nữa.



Tình huống của tập đoàn Thẩm thị càng ngày càng kém.



Thẩm Minh nói bóng nói gió hỏi Sơ Tranh nhiều lần.



Dường như chỉ cần cô không đồng ý, thì tập đoàn Thẩm thị sẽ khởi tử hồi sinh.



Nhưng Sơ Tranh vụng trộm động tay để tập đoàn Thẩm thị phá sản, để tránh đàn chó dại Thẩm gia kia nhớ thương cô, tìm phiền toái cho mình.



Dưới sự can thiệp của Sơ Tranh, nửa tháng sau tập đoàn Thẩm thị tuyên bố phá sản.



Bạch Vũ Dao nhìn tin tức trên báo, những sự lo lắng hãi hùng mấy ngày nay, cuối cùng cũng rơi xuống.
Mấy ngày nay Thẩm Minh không có bất kỳ hành động khác thường nào, chính vì sợ hù đến cô, nhưng lúc này Thẩm Minh có chút không khống chế nổi chính mình.



Bàn tay hắn phất qua gương mặt mịn màng của Sơ Tranh, hơi nâng cằm cô lên, đôi môi mềm mại dán qua.



Sơ Tranh mở to mắt, cứ lạnh lẽo như thế nhìn hắn.



Thẩm Minh đột nhiên cảm thấy mình có chút khốn nạn, nhưng hắn vẫn giơ tay che kín mắt cô, tiếp tục nụ hôn này.



Cơ thể Sơ Tranh hơi ngửa ra sau, khóe miệng bị dị vật mở ra, có một thứ mềm mại tiến vào.



Nụ hôn nóng bỏng mang theo chút vội vàng, chậm rãi dịu dàng xuống, mềm mại liếm láp, khẽ cắn, đều mang theo cảm giác tê dại nhỏ xíu.



Tia sáng ban mai càng ngày càng ấm, Thẩm Minh cảm thấy trên người mình như đang có liệt hỏa thiêu đốt.



Hắn bỗng nhiên buông Sơ Tranh ra.



Lui lại mấy bước.



Sơ Tranh duy trì tư thế ngồi vừa rồi, bóng tối trước mắt biến mất, cô trừng mắt nhìn: "Anh trai?"



Một tiếng anh trai kia làm cho toàn thân Thẩm Minh như nhũn ra.



Hắn siết chặt nắm đấm, đột nhiên xoay người, đè thấp âm thanh: "Em đi rửa mặt đi, lát nữa ăn sáng."



"Ồ."



Thẩm Minh nghe thấy chiếc ghế phía sau vang lên âm thanh rất nhỏ vì bị kéo, tiếp theo là tiếng bước chân.



Từ xa mà đến gần.



Thẩm Minh nghiêng người.



Tiếng bước chân ngừng lại bên cạnh hắn. Hắn nghe thấy giọng nói êm tai của thiếu nữ vang lên bên tai: "Anh trai, em là em gái của anh, anh không thể hôn em như thế."



"Xin lỗi..." Thẩm Minh vô thức nói xin lỗi.



"Ừ." Sơ Tranh đi qua.



Thẩm Minh: "..."



Thẩm Minh chờ Sơ Tranh vào phòng, chống đỡ mặt bàn thở dốc.



Tại sao vừa rồi hắn lại nói xin lỗi?



Đáy lòng mình không phải đang có chủ ý này sao?



Nhưng nghe giọng điệu kia của cô, Thẩm Minh cảm thấy mình mà không xin lỗi, thì giống như phạm phải một tội lỗi lớn lắm vậy.



Thẩm Minh cúi đầu nhìn, thở dài, rồi trở về phòng của mình.