Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 568 : Tôi là em gái anh (23)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh lại ngủ thêm một tiếng, cô ngồi dậy, con ngươi thanh lãnh nhìn về phía người ôm cô.



Một lát sau cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi người đàn ông một cái, sau đó tự nhiên xuống giường rửa mặt.



Thẩm Minh: "..."



Thẩm Minh nhanh chóng về phòng mình.



Sơ Tranh rửa mặt xong đi ra, Thẩm Minh đang làm đồ ăn sáng, Lâm Dương ngồi ở phòng khách đọc tin tức cho Thẩm Minh.



Lâm Dương vốn là tùy ý quét mắt một vòng, nhưng ánh mắt rơi vào trên cổ Sơ Tranh, hắn lập tức bối rối rũ mắt xuống, làm như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.



Sơ Tranh đi đến phòng bếp, dựa vào bên cạnh nhìn Thẩm Minh làm đồ ăn sáng.



Thẩm Minh đưa sữa bò đã được hâm nóng cho cô, ánh mắt tiếp xúc đến vết tích trên cổ thiếu nữ, giơ tay ra giúp cô sửa sang lại quần áo: "Bảo bối, đừng để lộ ra."



Sơ Tranh lơ đễnh: "Vì sao?" Đây không phải do hắn hôn sao? Còn ghét bỏ nữa à?



Thẩm Minh: "..."



Thẩm Minh hạ giọng: "Anh không muốn người khác nói em không tốt." Cách thời gian cô trưởng thành còn tới một năm, bị người ta trông thấy không biết sẽ đồn đại thành thế nào.



Lần sau không thể hôn ở đó nữa.



"Ừ."



Sơ Tranh gật đầu, nhưng không có chút ý tứ che giấu nào, cô vừa động một cái, vết tích mập mờ liền như ẩn như hiện, trên làn da trắng nõn của cô, không khỏi có chút mê người.



Thẩm Minh: "..."



Thẩm Minh đuổi Lâm Dương đi, trực tiếp xin nghỉ cho Sơ Tranh, chờ vết tích hoàn toàn biến mất mới thả cô đi học.



Sơ Tranh đứng trước mặt Thẩm Minh: "Nếu không, anh hôn thêm một cái?"



Cô chỉ vào cổ mình



Thẩm Minh: "..."



"Không thể." Thẩm Minh nói.



"Vì sao?"



"Em đến trường học." Thẩm Minh nói: "Sẽ bị người ta trông thấy."



"..." Đúng nha, cho nên mới bảo anh hôn đó! Như thế thì cô sẽ không phải đến trường nữa!



Thẩm Minh đưa Sơ Tranh tới trường học, Sơ Tranh có chút chưa từ bỏ ý định: "Anh thật sự không hôn?"



Thẩm Minh rất hoài nghi, rốt cuộc là hắn có ý đồ bất chính với cô, hay là cô có ý đồ bất chính với mình?




Phối hợp với gương mặt nhỏ không chút cảm xúc kia của cô, lộ ra sự kích thích khác lạ.



Thẩm Minh kịp thời khống chế lại chính mình, kéo ra khoảng cách giữa mình và Sơ Tranh.



Sơ Tranh dụi dụi mắt, thanh âm lãnh đạm: "Anh rất rảnh?"



"Đón bảo bối nhất định phải rảnh."



"Khi em lên xe thấy Lâm Dương sắp khóc rồi kìa." Sơ Tranh khôi phục bình thường, khóe mắt đỏ ửng cũng biến mất.



"..." Lâm Dương ở phía trước làm gì rồi?!



Thẩm Minh nhéo nhéo khuôn mặt cô, nói sang chuyện khác: "Muốn vào trường học nào?"



Thẩm Minh nói chính là muốn vào trường học nào, mà không phải là thi đậu trường học nào.



Nói cách khác, chỉ cần Sơ Tranh mở miệng, thì hắn có thể để cô vào trường ấy ngay.



Vào trường nào? Cô thật sự chưa từng cân nhắc qua, thật là phiền phức...



Sơ Tranh bất mãn vì Thẩm Minh nhéo mình, không nhịn được né tránh: "Đều được."



Thẩm Minh hơi nhướng mày: "Vậy anh trai quyết định?"



"Ừ."



Thẩm Minh nhéo ngón tay Sơ Tranh: "Bảo bối, còn một tháng nữa là sinh nhật em."



"Ừ?" Sinh nhật mà thôi, có gì đặc biệt đâu?



Thẩm Minh sờ chóp mũi cô: "Mười tám tuổi nha."



Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Ừ."



Thẩm Minh thấy mình ám chỉ vô dụng, cũng không nói tiếp, chỉ nói: "Tháng sau anh dẫn bảo bối ra ngoài chơi được không?"



Sơ Tranh muốn cự tuyệt.



Nhưng ngẫm lại thẻ người tốt yêu cầu, không thể cự tuyệt.



Bởi vậy kéo căng khuôn mặt nhỏ gật đầu.



Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm một người tốt đó!



***



Chắc mai không có chương đâu, một đống bài tập đang đập vào mặt ta, vốn định hôm nay làm, xong lại ngồi cào phím:3



Up nốt chương cuối ngày...



Ngủ ngon a ~~ ♡