Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 569 : Tôi là em gái anh (24)

Ngày đăng: 01:32 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Địa điểm nghỉ phép ở trên một hải đảo, đất liền khí trời nóng bức, hải đảo khí hậu hợp lòng người, phi thường thích hợp để nghỉ mát.



Thẩm Minh mua một căn biệt thự ở đây, dường như dự định cùng Sơ Tranh ở đây một thời gian ngắn.



Hải đảo rất lớn, phương tiện giải trí đông đảo, đầy đủ mọi thứ cho cuộc sống xa hoa chơi bời.



"Bảo bối, ra ngoài một chút đi?" Thẩm Minh gọi cô.



Bọn họ đã đến hai ngày, nhưng đến tận bây giờ, Sơ Tranh vẫn chưa bước ra khỏi cửa phòng.



Sơ Tranh nằm trên ghế sofa, không muốn nhúc nhích: "Không đi."



Thẩm Minh đi qua, sờ sờ trán cô, quan tâm hỏi: "Sao thế? Chỗ nào không thoải mái?"



"Không có." Chỉ là lười động.



Bên ngoài còn ồn ào, lãng phí thời gian, không đi.



"Vậy tại sao không đi?" Thẩm Minh cúi người, để đáy mắt Sơ Tranh chỉ có hắn, hắn hôn cô một cái: "Không muốn ra ngoài cùng anh sao?"



"Không muốn động." Nằm tốt biết bao nhiêu, đúng là không biết hưởng thụ.



"Anh lái xe."



Sơ Tranh mặt không cảm xúc cự tuyệt.



Thẩm Minh: "..."



Thẩm Minh không làm gì được Sơ Tranh, bạn nói xem, nếu như cô ấy cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện chạy ra ngoài, thì hắn đại khái còn có thể tức giận, nghĩ cách nhốt cô lại.



Cơ mà cô không hề, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước.



Như thế này thì bảo hắn làm sao mà phát huy?



...



Mười ngày sau.



Đêm trước sinh nhật Sơ Tranh.



Thẩm Minh cho người bố trí biệt thự một phen, Sơ Tranh không để ý chút nào.



"Thẩm Minh!"



Tên lẳng lơ Giải Nguyệt Bùi mặc quần đi biển lòe loẹt, chạy thẳng đến.



Tư thế kia, giống như anh em thất lạc nhiều năm gặp được nhau vậy.



"Giải Nguyệt Bùi, tên khốn kiếp nhà anh!!"



Giọng nữ từ phía sau vang lên, sắc mặt Giải Nguyệt Bùi biến đổi, kịp thời phanh lại, quay về, giúp cô gái lấy hành lý xuống, rồi cấp tốc đẩy hành lý xông tới.




Thẩm Minh: "..."



Dư Niệm Niệm: "Giải Nguyệt Bùi, anh là heo à? Còn chưa đốt nến, anh tắt đèn làm gì!"



Giải Nguyệt Bùi: "..."



Giải Nguyệt Bùi lại mở đèn lên, chờ Thẩm Minh đốt nến, rồi tắt đèn đi.



Giải Nguyệt Bùi bắt đầu ồn ào hát bài hát chúc mừng sinh nhật.



Ánh nến chiếu vào gương mặt lãnh đạm của Sơ Tranh, cô nhìn ngọn nến thiêu đốt, hình như có chút hoảng hốt.



"Bảo bối, cầu nguyện."



Sơ Tranh lấy lại tinh thần: "Cầu nguyện cái gì?"



"Bảo bối muốn cầu nguyện gì?"



Sơ Tranh lắc đầu: "Em không có."



Cô chỉ muốn trở về, nhưng chuyện này không phải nguyện vọng có thể thực hiện được, nhất định phải dựa vào chính cô, cầu nguyện cũng vô dụng.



Thẩm Minh hơi sửng sốt, ngay cả Giải Nguyệt Bùi và Dư Niệm Niệm cũng yên tĩnh lại.



Ánh nến làm nổi bật lên gương mặt của cô gái, lúc này bình tĩnh lãnh đạm, đem đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng xa cách.



Thẩm Minh ôm lấy vai Sơ Tranh, nói ở bên tai cô: "Vậy bảo bối liền ước, luôn luôn ở bên cạnh anh trai."



Sơ Tranh liếc hắn một cái.



Thẩm Minh cầm tay của cô: "Anh trai ước cùng em nhé? Nhắm mắt lại."



Dư Niệm Niệm dựa vào Giải Nguyệt Bùi, nhỏ giọng hỏi: "Đây là kiểu xưng hô thân mật của bọn họ sao?"



Giải Nguyệt Bùi có chút choáng đầu: "Xưng hô thân mật gì?"



"Anh trai đó?"



"Hắn chính là anh trai cô ấy mà."



Dư Niệm Niệm: "..."



Giải Nguyệt Bùi vừa định nói bọn họ không có quan hệ máu mủ, bên kia Sơ Tranh đã thổi tắt nến, hắn lập tức nhảy dựng lên.



Nửa ngày sau Dư Niệm Niệm vẫn không lấy lại được tinh thần.



Trước đó mình còn nói với cô là, đàn ông của mình thì phải nhanh chóng ngủ...



Giải Nguyệt Bùi ở bên kia gọi: "Niệm Niệm, tới đây!"



"Tới liền."



Dư Niệm Niệm hít sâu một hơi, làm như không biết gì đi qua.