Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 578 : Nuôi nhốt minh tinh (1)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Sao em lại nghĩ không thông như thế chứ, nếu không phải tôi phát hiện kịp thời, thì em đã chết rồi."



"Em đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình nữa."



"Em nhìn em bây giờ xem còn ra thể thống gì nữa không?"



"Tôi còn phải đi xử lý chuyện bên ngoài, chính em suy nghĩ thật kỹ đi."



Sơ Tranh nằm trên giường bệnh, mặt không biểu tình —— nội tâm vô cùng đần độn và sụp đổ —— nhìn người phụ nữ nói chuyện rời đi.



Một mình cô ta blah blah hơn nửa ngày!



Hoàn toàn nghe không hiểu cô ta đang nói gì.



Có chịu thôi đi không!



Ồn ào quá!



Xử lý là được rồi!



Cũng may khi Sơ Tranh dự định xử lý cô ta, thì cô ta rất có ý thức nguy cơ đi trước một bước.



...



Nguyên chủ họ Trì.



Từ nhỏ đã thích diễn xuất, nguyên chủ dáng dấp tốt, tăng thêm có linh khí, nên rất nhanh liền nổi tiếng qua một vai diễn



Công ty giải trí tranh nhau ký kết.



Sau khi ký kết hợp đồng với công ty, nguyên chủ liền nhận được một vai diễn, bởi vì nhân vật này, mà nguyên chủ rất nhanh liền có một chỗ cắm dùi ở giới giải trí.



Công ty nhìn trúng tiềm lực của cô ấy, cũng ra sức nâng đỡ.



Tổng giám đốc của công ty giải trí Đông Phương là Sở An Dương, càng đập toàn bộ tài nguyên lên người cô ấy, dường như rất thích cô ấy.



Mà hắn ta quả thực cũng thường xuyên hẹn cô ấy.



Tổng giám đốc trẻ tuổi anh tuấn, vô ý lấy ra chút kinh hỉ, chút mập mờ, nguyên chủ rất nhanh liền luân hãm vào trong cạm bẫy dịu dàng của Sở An Dương.



Hai người cùng đi cùng về, tư thái thân mật, đám chó săn tranh nhau đưa tin.



Sở An Dương cũng không có ý tứ che giấu, thậm chí khi truyền thông hỏi, còn ngầm thừa nhận nguyên chủ là bạn gái của hắn ta.



Nhưng mà hết thảy những chuyện này, cũng không giống như những gì nguyên chủ trông thấy.



Nguyên chủ phát hiện người Sở An Dương thích cũng không phải là mình.




Sơ Tranh để điện thoại xuống, ánh mắt lãnh đạm nhìn nữ sinh trước mặt—— Giản Đan.



Tiểu bạch thỏ đầy răng nanh của Sở An Dương.



Nhìn vào vẻ bề ngoài, thì quả thật rất phù hợp.



Nhưng mà tâm tư đen tối.



Không tốt lắm.



Con người bây giờ ấy mà.



Ỷ vào dáng dấp đẹp liền muốn làm gì thì làm.



Giọng nói của Giản Đan ngọt ngào: "Đêm qua cô gọi điện thoại cho An Dương, thật ngại quá, là tôi không cẩn thận cúp máy."



Trên miệng thì cô ta nói thật ngại quá, nhưng giọng nói kia rõ ràng là đang khoe khoang.



Sơ Tranh trầm tư một lát.



Đêm qua quả thực nguyên chủ có gọi điện thoại cho Sơ An Dương.



Lần đầu tiên bị cúp máy.



Lần thứ hai thì có người bắt.



Nhưng cô ấy nghe thấy âm thanh thân mật của hai người ở đầu dây bên kia...



Trạng thái tinh thần của nguyên chủ vốn đã không tốt, lại bị đâm thêm một kích như thế, nên lúc này mới dẫn đến chuyện tự sát.



"An Dương không đi được, cho nên tôi tới xem cô một chút." Giản Đan đánh giá cô: "Tôi thấy cô cũng chẳng có việc gì, làm sao, còn muốn dùng thủ đoạn như vậy, để An Dương tới đây với cô sao?"



Ánh mắt tiểu bạch thỏ bỗng nhiên sắc bén: "Trì tiểu thư, tôi muốn cô hiểu cho rõ, cô chỉ là một tấm lá chắn, không nên quá đề cao bản thân, mạng của cô, trong mắt An Dương chẳng đáng là gì đâu."



Nói đến phía sau, tiểu bạch thỏ lại mềm mại cười rộ lên, nhấp nháy đôi mắt to, tràn đầy đơn thuần và vô tội.



Sơ Tranh: "..." Tiểu bạch thỏ diễn thật tốt.



Nếu như nguyên chủ nghe thấy lời này, thì có lẽ lại muốn tự sát thêm lần nữa.



Đáng tiếc...



Ta không phải nguyên chủ.



Sơ Tranh lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô ta: "Cô nói hết chưa?"



Tiểu bạch thỏ sửng sốt một chút, dáng vẻ hơi nghi ngờ.



"Nói xong thì cút ra ngoài, ở đây không chào đón động vật."