Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 588 : Nuôi nhốt minh tinh (11)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ 



"Hừ."



Hắn hừ nhẹ một tiếng, mũ cơ hồ ngăn trở toàn bộ gương mặt hắn: "Còn không lái xe, chờ bọn họ nhào lên đánh tôi à?"



Lời này rõ ràng là nói với Sơ Tranh.



Sơ Tranh: "..."



Sao không đánh chết anh luôn đi cho rồi? !



Người này là ai thế! !



Lan Linh nhét cho cô thứ gì vậy!



Sơ Tranh nổ máy xe, lui xe ra ngoài, lái lên đường lớn.



Người kia nằm dài trên tay lái phụ, giống như không có xương cốt vậy.



Hắn tìm tòi trên vạt áo rộng của mình một chút, đột nhiên lấy ra một chai bia, sau khi mở ra, ừng ực ừng ực uống mấy ngụm.



Lúc ngửa đầu uống rượu, mũ rơi xuống một chút, Sơ Tranh trông thấy hình dáng của một bên sườn mặt.



Cảm giác đầu tiên đem đến cho người ta chính là kinh diễm.



Là một loại kinh diễm mang theo sắc bén, khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng, không cách nào quên được.



Vẻn vẹn chỉ một bên sườn mặt, mà đã hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật mà thượng đế tinh tế điêu khắc ra.



Khá quen...



Sơ Tranh suy nghĩ một hồi.



Rốt cuộc cũng nhớ ra con hàng này là ai.



Phong Vọng.



Diễn viên bình hoa cướp hot search của cô.



Hắn lại là nghệ sĩ Lan Linh mang? !



Sơ Tranh chỉ suy tư một lát như thế, Phong Vọng đã uống xong một chai bia, lấy ra chai thứ hai... thứ ba...



Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào vạt áo rộng của hắn.



Hắn giấu bao nhiêu bia bên trong?



"Nhìn cái gì?" Thanh âm của người đàn ông mang theo vài phần nguy hiểm: "Chưa từng thấy ai đẹp trai như tôi à? Cho dù cô là nghệ sĩ của Lan Linh, thì cũng đừng có suy nghĩ xấu với tôi, tôi có kim chủ!"



Một câu tiếp theo hơi mang theo vẻ kiêu ngạo.



Sơ Tranh: "..."




"Anh tham gia một bữa tiệc đóng máy thôi mà cũng có thể gây ra chuyện được, anh không thể an phận mấy ngày được à? Anh không lên hot search anh không thoải mái đúng không? Anh muốn lên hot search cũng kiếm chuyện tốt mà lên cho tôi chứ!"



Phong Vọng giơ tay cào cào tóc, biện giải cho mình: "Liên quan quái gì đến tôi, là người kia đột nhiên lao ra, tôi phòng vệ chính đáng."



"Phòng vệ chính đáng cái rắm!" Lan Linh tức giận đến mắng chửi người: "Anh sẽ lập tức được nhìn thấy cái hot search anh ẩu đả phóng viên."



Phong Vọng ôm gối đầu, cố chấp cường điệu: "Hắn động thủ trước."



Lan Linh chống nạnh: "Anh không kích hắn, hắn có thể động thủ à?"



Phong Vọng: "Đó cũng là hắn động thủ trước?"



Lan Linh: "Xem như hắn động thủ trước, vậy bây giờ anh có thể làm cho người bên ngoài tin tưởng anh à?"



Đại khái là con rận quá nhiều không sợ cắn nữa, Phong Vọng cũng không lo lắng lắm, thậm chí còn có chút buồn ngủ.



Lan Linh tức giận đến mức muốn phát bệnh tim, cô ấy chỉ vào Phong Vọng, muốn mắng lại mắng không ra lời.



Con hàng này rất khó chơi, ngươi mắng mặc cho ngươi mắng, mắng xong ngày thứ hai vẫn tiếp tục giống nhau.



Lan Linh hít sâu một hơi, gõ cửa phòng Sơ Tranh.



"Kia là Phong Vọng, chắc cô cũng biết hắn, cũng là nghệ sĩ dưới tay tôi." Lan Linh đột nhiên cảm thấy người này là nữ oa tốt đẹp, không giống tên hỗn thế ma vương bên kia.



Sơ Tranh không mặn không nhạt ừ một tiếng.



Lan Linh thấy thế, cũng không nhiều lời: "Vậy tôi mang hắn về xử lý trước đây, nếu cô có chuyện gì, thì hãy gọi điện thoại cho Lương Tịch hoặc là gọi cho tôi."



"Ừ."



"Cô nghỉ ngơi thật tốt đi." Lan Linh quay người gọi người trên ghế sofa: "Phong Vọng, đi."



Phong Vọng mờ mịt nhìn qua, ồ một tiếng, buông gối đầu xuống, còn cố ý dọn dẹp lại, sau đó mới đi theo Lan Linh rời đi.



Hắn đi lung la lung lay, giống như lúc nào cũng có thể sẽ ngã sấp xuống vậy.



"Anh uống rượu?"



"Không có."



"Tôi ngửi thấy rồi, tôi từng nói với anh bao nhiêu lần là không được phép uống rượu, tại sao anh không nghe?"



"Bữa tiệc đóng máy có người rót cho tôi."



"A, anh có kim chủ đại nhân bảo kê, ai dám rót rượu cho anh?"



"..."



"Rượu đâu?"



Sơ Tranh nghe thấy một trận âm thanh ào ào, có lẽ là tiếng hắn kéo chai bia ra.



Sau đó chính là tiếng chửi nhỏ tức giận đến phát run của Lan Linh.