Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 595 : Nuôi nhốt minh tinh (18)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng đã đến sổ sách. 】



Nương theo lời nhắc nhở của Vương Giả, Sơ Tranh nhận được điện thoại của Lan Linh, nói Tiviens liên hệ với cô ấy, chuyện quảng cáo, cô ấy đã định ra thay cô.



Sơ Tranh biểu thị mình biết rồi.



Thời gian quay quảng cáo là vào nửa tháng sau.



Nửa tháng này Phong Vọng trải qua hai lần hot search... Đương nhiên đều không phải chuyện gì tốt.



"Trì lão sư, ngài đã tới." Nhân viên công tác của Tiviens đứng ở cửa ra vào đón cô: "Mời ngài vào bên trong, hôm nay lượng công việc chúng ta phải quay hơi lớn, có lẽ phải vất vả cho Trì lão sư một chút."



"Ừ."



"Vậy tôi dẫn ngài đi trang điểm thay quần áo trước."



"Ừ."



Sơ Tranh quá cao lãnh, Lương Tịch ở bên cạnh cười làm lành: "Làm phiền cô."



Đây chính là chức trách của thân là trợ lý như cô ấy.



"Không phiền không phiền, đây là chuyện chúng tôi phải làm, Trì lão sư, bên này..."



Nhân viên công tác dẫn Sơ Tranh đến phòng trang điểm.



Sơ Tranh hóa trang xong, đến hiện trường quay phim, mới phát hiện mình còn có một nam chính.



Vì cam đoan toàn bộ nội dung quảng cáo sẽ không lộ ra, trước đó những bộ phận Sơ Tranh nhìn thấy đều cực ít, cho nên cũng không biết mình còn có một nam chính.



Nam chính lúc này đang ngồi ở hiện trường, rung chân lướt điện thoại, trợ lý ở bên cạnh đi tới đi lui, dường như đang khuyên hắn gì đó...



Nam chính không nhịn được ngẩng đầu, vừa ngước mắt liền đối mặt với Sơ Tranh.



Cô thanh lãnh đứng ở bên đó, đám người bận rộn sau lưng biến thành bối cảnh, không ngừng bị hư hóa, để lại duy mình cô độc lập, vạn chúng chú mục.



Trong nháy mắt kia Phong Vọng nhìn đến có chút xuất thần.



Giống như vượt qua thời gian, nhìn thấy một người ở thời không khác.



Đáy lòng có thứ gì đó đang sinh sôi.



"Tiểu sư muội." Phong Vọng thu điện thoại lại: "Cô theo đuổi tôi mà theo đuổi đến tận nơi này cơ à?"



"Anh suy nghĩ nhiều." Ai thèm theo đuổi anh mà theo đuổi đến tận nơi này, chứng vọng tưởng nghiêm trọng quá rồi!




Kiếp thứ nhất là thiếu nữ nhỏ tuổi vô tri, ngây thơ hoạt bát, căn bản không phù hợp với khí chất của Sơ Tranh.



Đạo diễn nói thế nào cũng vô dụng.



Cuối cùng Sơ Tranh đưa ra phương án giải quyết, đổi nhân vật.



Cô diễn vai người thủ hộ châu báu, Phong Vọng diễn thiếu niên vô tri xông vào địa cung.



Phong Vọng: "Dựa vào cái gì?"



Phong Vọng không vui.



Đạo diễn bên kia suy tư một chút lại cảm thấy có thể thực hiện: "Trước tiên cứ thử như thế một chút đi."



Phong Vọng: "??"



Thiểu số phục tùng đa số, Phong Vọng bị ép thay quần áo.



Phong Vọng không cần quá nhiều kỹ thuật diễn xuất, biểu diễn một tên tiểu thiếu gia ăn chơi trác táng theo bản sắc của mình là tốt rồi.



Nhưng mà cho dù là như thế, thì tình trạng vẫn chồng chất.



Đạo diễn cũng hoài nghi, rốt cuộc là ai chọn người!



Kiểu này là chọn đến đập hắn đúng không!



Sơ Tranh bên kia tốt hơn nhiều, vấn đề chủ yếu vẫn là Phong Vọng.



Hơn nửa này qua đi, tiến độ mới đi được một chút.



Đạo diễn tức giận đến mức muốn phát bệnh tim, cho mọi người nghỉ ngơi, hắn phải bình tĩnh lại đã.



Lương Tịch và trợ lý của Phong Vọng mua một vài thứ trở về, phân phát cho mọi người, trấn an nhân viên công tác một chút.



"Chị Sơ Tranh, chị uống nước đi."



Lương Tịch đưa đồ uống cho Sơ Tranh.



Sơ Tranh ghé mắt, Phong Vọng đang vặn một chai nước uống.



Sơ Tranh lấy chai nước của hắn đi.



"Tiểu sư muội, làm gì?" Phong Vọng nhìn qua: "Không phải trong tay cô cũng có sao? Cướp của tôi làm gì?"



"Đi lấy nước ấm cho hắn." Sơ Tranh phân phó Lương Tịch.



Lương Tịch nhìn Phong Vọng, lại nhìn Sơ Tranh, nhu thuận đáp một tiếng: "Dạ."