Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 596 : Nuôi nhốt minh tinh (19)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Phong Vọng nhíu mày: "Tiểu sư muội, tôi uống gì không tới phiên cô quản đâu."



Sơ Tranh quét mắt nhìn hắn một chút, giọng điệu nhẹ nhàng lãnh đạm: "Anh có bệnh dạ dày."



Phong Vọng: "..."



Phong Vọng nhớ tới khoảng thời gian này, đúng giờ lại có người đưa đồ ăn tới, có chút hoảng hốt.



Lan Linh cũng biết mình có bệnh dạy dày.



Cô ấy sẽ giáo huấn hắn, nhưng cũng không tri kỷ chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ cho hắn.



Bởi vì hắn là một người trưởng thành, hắn không cần chăm sóc như thế.



Nhưng mà...



Lương Tịch bưng nước trở về, đặt xuống trước mặt Phong Vọng: "Anh Vọng... Uống nước."



"Ai muốn uống nước sôi để nguội." Phong Vọng quay đầu ra, hừ nhẹ một tiếng: "Tiểu sư muội quan tâm tôi như vậy, không phải thật sự thích tôi chứ?"



Ngay cả một chi tiết nhỏ như bệnh dạ dày của hắn cũng nhớ rõ ràng như thế.



Không đợi Sơ Tranh trả lời, hắn lại dùng ngôn ngữ uy hiếp: "Tôi đã cảnh cáo cô, đừng có ý đồ xấu với tôi, kim chủ của tôi ghen rất đáng sợ."



"Kim chủ của anh là ai?" Sơ Tranh hững hờ hỏi.



"Kim chủ của tôi..." Không biết Phong Vọng đã khoe khoang khoác lác với bao nhiêu người, mà vô cùng thuần thục.



Nhưng nghe từ đầu đến đuôi, vẫn không thể đoán ra hắn đang nói tới ai.



Cảm giác đem đến cho người ta chính là "kim chủ" này có thế lực rất lớn.



Nếu như người không biết, liền nghĩ đến hành vi hoành hành ngang ngược của Phong Vọng ở trong giới giải trí, tăng thêm Phong Vọng thổi phồng, có lẽ cũng sẽ bị hù đến, không còn dám động thủ với hắn nữa.



"Tôi hỏi tên hắn."



"Tiểu sư muội, đây là vấn đề riêng tư, sao có thể nói cho cô biết được." Phong Vọng liếc cô một cái.



Sơ Tranh không rõ ý vị liếc nhìn hắn, rồi cúi đầu uống nước.



Đáy lòng Phong Vọng bỗng dưng dâng lên chút quái dị.



Lan Linh sẽ không nói gì với cô chứ?



...



"Chị Sơ Tranh, chị ở đâu vậy?"



Giọng nói của Lương Tịch có chút hoảng loạn.



"Xảy ra chuyện gì?"




Sơ Tranh từ bên ngoài tiến vào, cô quét mắt nhìn người trên sofa một vòng, bình tĩnh hỏi thăm: "Tỉnh."



Trợ lý thức thời rời khỏi phòng nghỉ, đóng cửa phòng lại.



Phong Vọng dựa vào ghế sofa, ánh mắt ám trầm nhìn qua: "Tiểu sư muội giải quyết chuyện này như thế nào?"



"Dùng tiền." Vương Giả nói chuyện có thể dùng tiền giải quyết, đều không gọi là chuyện.



Đương nhiên Sơ Tranh kiên định không thay đổi cho rằng: Chuyện có thể dùng nắm đấm giải quyết, đều không gọi là chuyện.



Bên ngoài tổn thất nghiêm trọng nhất chính là thiết bị.



Sơ Tranh bồi thường xong toàn bộ, lại "thương lượng" với người bị đánh, chuyện này rất dễ dàng xử lý tốt.



Thậm chí tin tức cũng không truyền ra bên ngoài.



Phong Vọng giọng điệu trầm thấp hỏi: "Bọn họ đồng ý?"



Sơ Tranh đúng lý hợp tình hỏi lại: "Vì sao không đồng ý, tôi dùng tiền, bọn họ ngậm miệng, không có bất kỳ tổn thất nào." Thậm chí còn có thể kiếm một món tiền.



Phong Vọng nhíu mày.



Tiền đúng là có thể chặn miệng của không ít người.



Chỉ sợ có một số người đã cầm tiền, nhưng vẫn sẽ nói lung tung.



Phong Vọng lấy điện thoại di động ra, kiểm tra hot search, phát hiện cũng không thấy hắn xuất hiện trên hot search.



Cho nên chuyện này bây giờ người ngoài vẫn không biết.



"Tiểu sư muội, cảm ơn." Phong Vọng lễ phép nói lời cảm ơn, ngược lại lại hỏi: "Bỏ ra bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cô."



"Không nhiều." Tiền đã tiêu xài cũng giống như tát nước ra ngoài, ai cũng đừng mơ để ta thu hồi lại, thẻ người tốt cũng không được!



Không nói đến người, mà chỉ nói những dụng cụ chuyên nghiệp bên ngoài, thì cũng đã là một khoản tiền không nhỏ, sao có thể không tiêu nhiều tiền được.



"Tiểu sư muội, tôi không muốn nợ cô một ân tình lớn như vậy, tôi cũng không thiếu chút tiền ấy, dù sao tôi cũng có kim chủ." Nói ba câu thì hai câu không rời được kim chủ.



"Tôi nói không nhiều chính là không nhiều." Sơ Tranh dữ dằn nói: "Anh cảm thấy tôi là một người tốt là được."



Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt đó!



Phong Vọng không rõ ý vị cười một tiếng: "Nghe nói tiểu sư muội thích làm công ích, không nghĩ tới tiểu sư muội thiện tâm như vậy."



Thích làm công ích?



Ta có sở thích này sao?



Sơ Tranh kịp phản ứng, đó là sở thích của nguyên chủ...



Sơ Tranh trấn định nói sang chuyện khác: "Vì sao anh lại đánh người?"



Đôi mắt Phong Vọng khẽ híp một cái, thân thể dựa vào ghế sofa, hàng mi dài buông xuống: "Không nhớ rõ."