Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 597 : Nuôi nhốt minh tinh (20)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Phong Vọng không muốn nói đến nguyên nhân hắn đánh người, vẻ kháng cự hiện rõ trên mắt hắn, như là đang nói "không được phép nghe ngóng chuyện riêng tư của tôi", phòng bị và cảnh giác.



Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào bình thuốc trên bàn.



Dường như Phong Vọng phát giác được, lập tức cầm bình thuốc trong tay, ngăn trở ánh mắt Sơ Tranh.



Phong Vọng điềm nhiên như không có việc gì nói: "Tiểu sư muội, Lan Linh bên kia cô giúp tôi giấu một chút, tôi sẽ cảm thấy cô là người tốt nha!"



Sơ Tranh không thấy rõ, nhưng Phong Vọng càng che giấu, thì càng chứng minh nó có vấn đề.



Sơ Tranh từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói: "Ngày hôm nay tạm dừng quay, tôi đưa anh về."



"Trợ lý đưa tôi..."



"Vậy tôi chỉ có thể nói cho Lan Linh biết." Cho dù là đang uy hiếp người, nhưng vẻ mặt Sơ Tranh vẫn rất lạnh lùng, giống như không phải cô đang uy hiếp vậy.



Hồi lâu sau Phong Vọng mới nói: "Vậy làm phiền tiểu sư muội."



"Ừ."



Phong Vọng: "..."



Không cho cô đưa thì cô khăng khăng đòi đưa.



Để cho cô đưa, khách khí với cô một chút, thì cô lại đáp ứng?



Người gì thế!



Phong Vọng đứng dậy, trên cổ vẫn rất đau, hắn che lấy cổ đi ra ngoài.



"Đừng để tôi biết là ai đánh!!" Phong Vọng nói thầm một tiếng.



Sơ • hung thủ • Tranh: "..." Sẽ không để cho anh biết.



Sơ Tranh đưa Phong Vọng về chung cư, Phong Vọng đã làm tốt công tác chuẩn bị để ứng phó với Sơ Tranh, nhưng mà Sơ Tranh chỉ đưa hắn đến chung cư, sau đó rời đi không thèm quay đầu lại.



Phong Vọng: "..."



Thật sự chỉ đưa hắn về à.



...



Lịch quay ngừng hai ngày, sau đó thông báo cho bọn họ tiếp tục quay.



Phong Vọng còn tưởng rằng đối phương sẽ đổi mình đi, kết quả đối phương không nói gì cả, nên làm gì thì làm cái đó.



Có thể là cảm thấy mình đuối lý, lúc quay phim Phong Vọng nghiêm túc hơn nhiều —— nhưng mà cũng không có gì trưng dùng được, vẫn làm đạo diễn tức giận đến mức đầu muốn nứt ra.



"Còn lại một phần cuối cùng, hai vị lão sư vất vả một chút, tranh thủ ngày hôm nay có thể quay xong."



"Tôi không có vấn đề." Phong Vọng há mồm liền nói.



"..." Người có vấn đề nhất chính là ông đó ông nội!!



Phần cuối cùng là hiện đại, cần phải quay ở trường học.




Sơ Tranh không thèm để ý nhìn một chút: "Không sao."



Vừa rồi khi té xuống, đỡ cho Phong Vọng một chút.



"Như vậy sao được, nhanh, để em xử lý vết thương cho chị."



Lương Tịch kéo Sơ Tranh đi sang một bên khác xử lý vết thương.



Cảnh quay ở chỗ này kết thúc, thay đổi vị trí sân bãi.



Phía sau Phong Vọng cơ hồ không đối mặt với Sơ Tranh, dẫn đến đạo diễn không ngừng rống hắn.



...



Thời gian nghỉ ngơi, Sơ Tranh đi toilet trở về, phát hiện Phong Vọng và trợ lý đều không ở đây, ngược lại là áo khoác của hắn ném trên ghế.



Sơ Tranh nhìn hai bên một chút, thấy nhân viên công tác không phải nghỉ ngơi lướt điện thoại, thì chính là chỉnh lý thiết bị, không ai chú ý, nên cô cẩn thận đi tới.



Ngẩng đầu liếc nhìn bốn phía.



Thấy thật sự không có ai chú ý, cấp tốc sờ soạn trong túi áo Phong Vọng hai lần.



Trong túi áo Phong Vọng không có gì cả...



"Cô đang tìm gì thế?"



Giọng nói của Phong Vọng vang lên từ phía sau.



Sơ Tranh cứng lại.



Xong rồi!



Sao hắn lại trở lại?



Vấn đề không lớn, không sao!



Sơ Tranh cực nhanh trấn định lại, bất động thanh sắc thu tay lại, quay người nhìn người đàn ông phía sau, bình tĩnh trả lời: "Điện thoại."



Trên mái tóc màu nâu sẫm của người đàn ông dính mấy giọt nước, dưới ánh nắng lộ ra óng ánh sáng long lanh, hắn hất hất cằm: "Điện thoại không phải đang ở trên tay cô sao."



Sơ Tranh cúi đầu.



Điện thoại đang êm đẹp nằm trong tay cô.



"Vừa tìm được." Sơ Tranh ngước mắt, bằng phẳng vô cùng.



Phong Vọng không quá tin tưởng, ngờ vực hỏi: "Điện thoại của cô sao lại ở trên ghế của tôi?"



"Sao tôi biết được, chắc Lương Tịch để sai chỗ." Sơ Tranh tiếp tục bằng phẳng chụp mũ cho Lương Tịch.



Dường như Phong Vọng tin tưởng cách nói này, không tiếp tục hỏi, lấy áo khoác trên ghế ra, nằm xuống, kéo áo đắp lên mặt, sau đó liền không có động tĩnh.



Phù...



May mà đầu óc ta xoay chuyển nhanh.



Bằng không thì không xuống đài được mất.