Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 614 : Nuôi nhốt minh tinh (37)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Một số thời khắc câu chuyện nhìn như rất dễ dàng, đó là bởi vì bạn chỉ đứng trên góc độ của thượng đế, không mang theo bất kỳ tâm tình gì, nhìn vào toàn cục, nắm giữ hết thảy.



Không ít người sẽ cảm thấy, chuyện này nếu đổi thành mình, thì có lẽ sẽ làm được tốt hơn rất nhiều.



Nhưng khi bạn đứng ở vị trí đó, bạn sẽ chỉ biết nhìn vào một góc độ phiến diện, sẽ bị người ở bên trong ảnh hưởng đến cảm xúc, tư tưởng, có lẽ phản ứng của mình còn không bằng người khác.



Nhưng ta không giống...



Ta mẹ nó cũng không biết phía sau phát sinh cái gì mà! Có gì mà không giống!



"Ai."



【 Tiểu tỷ tỷ, cô thở dài làm gì? 】



"Ta thở dài cũng không được?"



【 Thế này không phù hợp với hình tượng của cô. 】 Cao quý lãnh diễm đâu!



"Lại không có ai, sợ cái gì." Sơ Tranh không thèm để ý ngã chổng vó nằm, không có chút hình tượng nào để nói nữa.



【...】 Không có ai cô liền có thể muốn làm gì thì làm thật sao?



Được rồi.



Đã từng cho rằng cô là một đại lão cao quý lãnh diễm.



Về sau mới phát hiện dưới sự cao quý lãnh diễm ấy, có một tâm tình bát quái phun tào mà đến sông băng ngàn năm cũng không ép nổi.



Vốn dĩ cho rằng đây là toàn bộ con người cô.



Về sau lại phát hiện, người này nha, không chỉ nội tâm không an phận, mà cả người cũng không an phận.



Lúc không có người, chuyện vớ vẩn gì cũng làm ra được.



【 Tiểu tỷ tỷ cô có mệt không? 】 Vương Giả muốn cùng tiểu tỷ tỷ nói chuyện tâm tình.



"Mệt chứ, mi không bắt ta phá sản ta liền không mệt." Sơ Tranh chậm rãi nói.



【...】 Ha ha, đó là không có khả năng, làm một hệ thống phá sản có đạo đức nghề nghiệp, thời thời khắc khắc đều phải nhớ kỹ tinh thần phá sản. 【 Cô cả ngày giả bộ như vậy, có mệt không? 】



Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Giả bộ cái gì?"



【 Cao quý lãnh diễm. 】



Sơ Tranh chỉ chỉ vào gương mặt đơ của mình: "Mặt mũi này của ta đã từng biến hóa chưa?" Ta chính là một người lạnh lùng!



【...】 Còn thật không có.



Sơ Tranh ngôn từ nghĩa chính phản bác: "Cho nên mi dựa vào cái gì mà nói ta giả bộ?"
"Chỉ có thể là hắn." Nữ sinh ngữ khí kiên định.



"A..." Người chủ trì rõ ràng có chút đần độn: "Cái này... Như thế à..."



Phong Vọng cầm điện thoại di động, đột nhiên cười lên.



Trợ lý bị dọa đến tay run, xém chút lái xe vào lối đi bộ.



Anh Phong xem cái gì đấy?



Nhìn giống như trúng thưởng vậy.



"Quay đầu." Phong Vọng đột nhiên nói.



Trợ lý kinh dị, vội vàng nhắc nhở: "Anh Phong, chúng ta sắp không kịp lên máy bay..."



Phong Vọng: "Vậy thì không đi nữa. Quay đầu, nhanh!"



"..."



Chị Lan sẽ đánh chết tôi!!



Nhưng mà không quay đầu, bây giờ anh Phong sẽ đánh chết hắn.



Vì chết muộn hơn một chút—— trợ lý quyết định quay đầu.



Livestream trên màn hình vẫn chưa kết thúc, người chủ trì kiên cường hỏi: "Kỹ thuật diễn xuất của Phong tiên sinh... ách... Có chút khiếm khuyết, không biết Trì tiểu thư có ý kiến gì với chuyện này?"



"Là rất cặn bã."



Sơ Tranh thay người chủ trì nói ra câu cô ta không dám nói.



Phong Vọng nhẹ hừ một tiếng.



Kỹ thuật diễn của hắn cặn bã thì làm sao, có mặt là được.



Có thể dựa vào mặt ăn cơm, tại sao phải dựa vào tài hoa kiếm cơm.



Có lẽ người chủ trì không ngờ tới, Sơ Tranh lại không thèm kiêng dè như thế, nói thẳng là kỹ thuật diễn của Phong Vọng cặn bã.



Tiết mục lần này, còn có thể làm tiếp được không?



Khi người chủ trì suy nghĩ lung tung, thanh âm của Sơ Tranh tiếp tục vang lên: "Nhưng mà không sao cả, hắn muốn diễn cái gì, tôi liền ném tiền cho hắn diễn cái đó."



Người chủ trì: "..."



[... ]



[... ]



[... ]