Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 616 : Nuôi nhốt minh tinh (39)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Ước chừng là lúc trước Phong Vọng thổi phồng mình có kim chủ, thổi đến đám người này đều tin.



Cho nên dù phát sinh chuyện như vậy, thì sự chú ý của mọi người, cũng không phải Phong Vọng được bao nuôi, mà là người này mẹ nó quá may mắn.



Có người bắt đầu đào bối cảnh của Sơ Tranh—— trước đó đã từng có người đào rồi.



Phát hiện tin tức hữu dụng có thể đào ra quá ít.



Cho dù có người vạch trần một số thứ, thì chẳng mấy chốc sẽ bị xóa bỏ, nếu những tin vạch trần không quá hảo hữu với Sơ Tranh, thì người vạch trần sẽ còn công bố mình bịa đặt.



...



"Rốt cuộc Trì Sơ Tranh này có lai lịch gì?" Giản tổng bên này sắp tức giận đến nổ tung, bọn họ là người nhận được tin tức đầu tiên, biết cao ốc Duyệt Quang bên này, về sau giá trị tài sản sẽ tăng lên.



"Chuyện này... tôi cũng không tra được." Mồ hôi lạnh của trợ lý ứa ra: "Giới giải trí đối với bối cảnh sau lưng cô ta cũng không biết rõ lắm, chỉ biết trước kia cô ta không phải như vậy... Có lẽ thật sự đúng như trên mạng nói, trước đó cô ta che giấu bối cảnh của mình."



Bọn họ đã quy hoạch xong giai đoạn đầu.



Đợi đến khi cao ốc Duyệt Quang bên kia không chịu được áp lực nữa, thì ép giá xuống.



Ai biết giá cả còn chưa đè xuống, mà cao ốc đã mất.



Những tinh lực bọn họ dùng ở giai đoạn trước đều uổng phí.



Càng làm người ta tức giận hơn chính là, người ta căn bản không quan tâm, qua tay chính là tặng người khác.



Đó mẹ nó là một tòa cao ốc đấy!!



Lúc đầu bọn họ còn tưởng là Sở gia bên kia giở trò quỷ... Không nghĩ tới... Thật sự là không nghĩ tới...



"Trì Sơ Tranh..." Sắc mặt Giản tổng tái xanh.



Người này trước đó từng là bạn gái của Sở An Dương.



Ông ta và Sở gia nổi lên xung đột!



Giản tổng vừa tức giận ở công ty, về đến nhà, liền được người giúp việc báo cho biết, Giản Đan chạy.



Giản tổng thiếu chút nữa là tức đến phát bệnh.



Giản tổng và bà Giản cãi nhau một trận om sòm.



Đây là trạng thái bình thường trong thời gian gần đây, đám người giúp việc cũng không cảm thấy kinh ngạc.



Tự mình trốn đi, đừng đốt lửa lên người mình là được rồi.




Dựa vào cái gì mà cô có thể, mình không thể?



Dưới cơn nóng giận, Giản Đan dùng tiền trong thẻ mình, tìm người nhờ quan hệ tìm cho cô ta một vai diễn.



Nhưng mà đến cuối cùng khi đoàn làm phim khai mạc rồi cô ta vẫn không nhận được thông báo, lúc này mới phát hiện mình bị lừa.



Khoản tiền kia là phần lớn tiền trong thẻ của cô ta.



Tiền còn lại, cũng chỉ đủ cho cô ta mua mấy bộ quần áo, mua cái túi.



Lâu lắm rồi bà Giản không gửi tiền đến cho cô ta.



Dưới áp lực của tiền tài bức bách, Giản Đan gọi điện thoại cho bà Giản.



Nhưng bà Giản lại nói ông Giản ngừng thẻ của bà ta.



Thẻ của bà Giản là của ông Giản, nói nếu cô ta không quay về, thì sẽ không gửi tiền cho cô ta nữa.



Bà Giản bảo Giản Đan nhanh về đi, Giản Đan không chịu, tức giận cúp điện thoại.



Biết rõ mình không có tiền, nhưng Giản Đan vẫn không khống chế nổi tốc độ tiêu tiền của mình.



Dù sao vung tay quá trán đã quen, trong thời gian ngắn sao có thể sửa đổi được.



Ngồi trong gian phòng đi thuê, nhìn căn phòng rối bời, đáy lòng Giản Đan lập tức có chút hối hận.



Tại sao cô ta phải tới đây chịu tội chứ.



Sở An Dương bận rộn chuyện của mình, căn bản không có bao nhiêu thời gian ở bên cô ta



Còn không bằng trước kia khi đang vụng trộm ở bên nhau...



Lúc ấy tốt biết bao nhiêu, muốn cái gì có cái đó, ăn ngon mặc đẹp, Sở An Dương còn tặng cho mình đủ thứ



Chỉ cần một cú điện thoại của cô ta, Sở An Dương sẽ lập tức trở lại bên cạnh cô ta.



Bây giờ thì sao?



Sở An Dương căn bản không nghe điện thoại của cô ta.



Trở về lại giải thích rằng mình không nghe thấy.



*



Lời đại đại:



Đừng hỏi ta có xuất hiện lạm phát không, đây chỉ là viết ra để giải trí bớt áp lực, hi vọng có thể làm mọi người thư giãn một chút, trong quá trình làm việc và học tập khẩn trương, vui vẻ vui vẻ, không tồn tại bất cứ đạo lý khoa học gì, cho nên xin đừng nên quá tích cực, vui vẻ đọc truyện là được rồi. (Từ lúc bắt đầu cái đề tài này đã không có bất cứ đạo lý gì để nói rồi.)