Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 617 : Nuôi nhốt minh tinh (40)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sở An Dương bên này loay hoay sứt đầu mẻ trán, Giản Đan lại bắt đầu vì một chút chuyện nhỏ mà làm ầm ĩ với hắn ta.



Ở trước mặt Giản Đan, một chút tính tình khó chịu Sở An Dương cũng không có.



Nhưng đó là trước kia.



Bây giờ dưới áp lực lớn như vậy, Sở An Dương làm sao còn kiên nhẫn như thế được nữa.



"Em không ăn thì thôi."



Sở An Dương đặt bát xuống, vào phòng ngủ.



Giản Đan "oa" một tiếng khóc lên, Sở An Dương ở trong phòng khách hút thuốc, tận đến khi Giản Đan khóc mệt rồi không khóc nữa.



Đây là lần đầu tiên Sở An Dương không dỗ cô ta.



Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai.



Giản Đan chỉ có chút thông minh của tiểu nữ sinh, trí tuệ vô hạn thì khẳng định là không có.



Cũng chỉ giỏi chút chuyện tranh giành tình cảm.



Bây giờ ở vào tình huống này, Giản Đan cũng không chăm sóc tốt được cho mình, làm sao có thể chăm sóc Sở An Dương.



Quan hệ của hai người ở trong ma sát, dần dần sinh ra vết rách.



Giản Đan cũng từng nghĩ lại, muốn chăm sóc Sở An Dương thật tốt.



Nhưng mà cô ta không biết nấu cơm.



Ở Giản gia, áo đến thì giơ tay cơm đến thì há miệng.



Ở trước mặt Sở An Dương, cô ta vẫn luôn là người được chăm sóc.



Giặt quần áo cũng chỉ có thể ném vào trong máy giặt, nhưng mà nhiều lần giặt xong cũng quên lấy ra phơi, chờ khi Sở An Dương thay quần áo, mới phát hiện quần áo vẫn đang ở trong máy giặt.



Làm việc nhà thì càng khỏi phải nói.



Túm lại là chỉ biết ngồi không tiêu tiền mà thôi.



Sở An Dương trở về, trong nhà lạnh như băng, ngay cả một ngụm trà nóng cũng không có.



Giản Đan ngồi ở trên ghế sofa xem tivi, khuôn mặt nhỏ nhắn phình lên, trực tiếp vung sắc mặt cho Sở An Dương xem.



"Không có cơm sao?" Sở An Dương hỏi.



"Không có."



"Em không ăn?"



"Chết đói cũng không liên quan tới anh."
Đáy lòng Sơ Tranh hơi lộp bộp một chút, một cỗ dự cảm không tốt dâng lên.



Vật nhỏ đi đâu rồi?



Không phải vừa rồi còn đang ở đây sao?!



Sơ Tranh nhìn về nơi bạo động, quả nhiên nhìn thấy thẻ người tốt của mình, đang túm lấy một người đàn ông, liên tục chào hỏi vào mặt hắn ta.



Sơ Tranh nhanh chóng đi tới, kéo Phong Vọng ra.



Phong Vọng hơi không khống chế được, Sơ Tranh ôm hắn vào trong ngực: "Không sao, không sao."



Người tổ chức Ôn Yên Vũ mang người bị đánh xuống xử lý trước, rồi trấn an tân khách còn lại vài câu.



Đợi đến phòng nghỉ, cảm xúc của Phong Vọng đã tốt hơn nhiều.



Lúc Ôn Yên Vũ tiến vào, vừa vặn trông thấy Phong Vọng ôm cổ Sơ Tranh cáo trạng: "Hắn mắng em."



"Ừ." Sơ Tranh sờ đầu hắn: "Không phải em đã nói với anh, đừng động thủ trước mặt nhiều người như vậy rồi sao?"



"Không khống chế nổi..."



Dáng vẻ nhu thuận lại ủy khuất của người đàn ông, làm cho Ôn Yên Vũ sững sờ.



Đây là Phong Vọng nhật thiên nhật địa trên mạng kia sao?



Đây không phải là con chó nhỏ à?



... Vừa rồi lúc đánh người, không quá giống.



"Khụ..." Ôn Yên Vũ cường điệu về sự tồn tại của mình một chút: "Vừa rồi có truyền thông ở đây, có cần tôi xử lý không?"



"Không cần." Sơ Tranh tỉnh táo nói: "Lại không phải lần đầu tiên đánh người, không có việc lớn gì."



Leo lên hot search mà thôi.



Không sợ!



Ôn Yên Vũ: "..."



"Vậy hai người... Nghỉ ngơi một chút." Ôn Yên Vũ lui ra khỏi phòng.



Trong phòng mơ hồ có âm thanh truyền đến.



"Muốn hôn hôn."



"Đừng lộn xộn, em xem tay anh."



"Muốn hôn hôn."



"... Hôn!"



Ôn Yên Vũ khép cửa phòng nghỉ lại, lật bảng hiệu trên cửa đến mặt xin đừng quấy rầy.