Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 620 : Vấn tiên hoàng tuyền (2)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Kỳ quái, mấy ngày nay không thấy nha đầu này mở cửa, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì rồi chứ?"



"Không thể nào..."



"Có bao giờ cô ấy từng biến mất một thời gian dài như vậy đâu?"



"Đúng vậy đúng vậy, cô ấy chỉ là một cô gái, nói không chừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không, chúng ta đi vào xem một chút?"



"Không tốt lắm đâu?"



"Nha đầu kia cực kì hung."



"Lần trước nếu không có cô ấy, thì bây giờ ông còn đang nằm bệnh viện đấy, có chút lương tâm đi được không."



"Ai..."



Trên hành lang chật hẹp, mấy bác trai bác gái chen lấn ở đây, đang kịch liệt thảo luận vấn đề có nên đi vào hay không.



Mà ở phía sau đám người này, có một người đàn ông mặc âu phục giày da, hắn đứng ở chỗ rẽ cầu thang, đưa cổ nhìn vào bên trong.



Kẹt kẹt...



Ngay khi bọn họ đang thảo luận đến kịch liệt, cánh cửa kia bỗng nhiên mở ra.



"Mọi người làm gì ở đây?"



Thiếu nữ mặc áo chẽn, một góc áo chẽn nhét vào trong quần cộc rộng, chân mang dép lào, sắc mặt không tốt lắm nhìn chằm chằm vào bọn họ.



Cực kỳ giống trạch nữ nghiện net một tháng không ra cửa.



"Nha đầu, cháu không sao chứ." Một bác gái trong đó lập tức thở phào: "Đã gần nửa tháng chúng ta không nhìn thấy cháu, cửa hàng cũng không mở, còn thấy có người lén lén lút lút lượn lờ trước cửa nhà cháu, không phải sao, chúng ta định vào xem một chút."



Người đàn ông đứng ở ngã rẽ cầu thang: "..."



"Tôi không sao." Sơ Tranh giọng điệu bình thản.



Phiền toái Vương bát đản nói chính là cái này?



Nếu như cô không mở cửa, đám người này thật sự có thể đi vào.



Cô cũng không xác định trạng thái lúc ấy của mình là gì, nhưng Vương bát đản đều đã trả cô lại để ứng phó, vậy chắc chắn không tốt lắm.



Nếu như không còn thở.



Đám người này nói không chừng sẽ còn góp vốn, đưa cô đi hoả táng.



... Có chút đáng sợ.



Nhóm bác trai bác gái thấy Sơ Tranh thật sự không có việc gì, cũng quen thuộc với dáng vẻ mặt đơ của cô, cười ha hả nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."



Nhóm bác trai bác gái hàn huyên một trận, sau đó lên lầu lên lầu, xuống lầu xuống lầu, rất nhanh liền tản.



Sơ Tranh thở ra một hơi, đóng cửa lại.



Cốc cốc ——
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa hàng.



Cửa hàng này rất kỳ quái, mặc dù phong cách cũng không khác gì những cửa hàng còn lại, nhưng màu sắc của nó là màu đen.



Ánh mắt Hồ Thạc rơi vào tên cửa hàng thoáng như dùng máu tươi tưới lên kia —— Hoàng Tuyền Lộ.



Bảng số phòng —— Hoàng Tuyền Lộ số 44.



Cửa hàng bên cạnh rõ ràng là Vấn Tiên Lộ số 43.



Hồ Thạc nhịn không được nổi lên một lớp da gà.



...



Hồ Thạc lái xe rời khỏi Vấn Tiên Lộ.



Toàn bộ Vấn Tiên Lộ đều là kiến trúc cổ xưa như thế, có người ngồi ở bên đường đánh bài nói chuyện phiếm, đứa bé vui đùa ầm ĩ chạy qua, tiết tấu của cuộc sống vô cùng chậm rãi.



Người đứng ở chỗ này, dường như cũng bị tiết tấu của nơi này cảm nhiễm.



Nhịn không được thả lỏng ra.



Khi hắn đi đến con đường cuối cùng, toàn bộ thế giới phảng phất như phát sinh biến hóa thiên nhưỡng địa biệt.



Nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, bê tông cốt thép hỗn hợp băng lãnh, vô tình mở ra trước mắt hắn.



Các loại công nghệ cao cũng dần dần hiện ra.



Trên đường đi không chỉ có nhân loại.



Mà còn có các loại người máy, hình thái khác biệt, công năng khác biệt...



Phục vụ, dẫn đường, tuần tra an ninh đường phố... Những chuyện này đều được trí năng thay thế.



Kỳ thật hắn cũng không cần tự mình lái xe, trên xe có hệ thống trí năng, hắn chỉ cần nói ra mục đích đến là được rồi.



Nhưng Hồ Thạc vẫn thích tự mình lái xe.



Hồ Thạc quay đầu nhìn lại, Vấn Tiên Lộ càng ngày càng nhỏ bé.



Thế nhưng nó giống như một cái dị thứ nguyên.



Trên đoạn đường phía trước có lặp đặt chướng ngại vật, chấp hành bên trong cũng không phải người, mà là người mô phỏng.



Hồ Thạc vươn tay điểm trên màn hình một cái.



Màn hình tích một tiếng: "BR 00817 mời thông qua."



Hồ Thạc lái xe đến đại học khoa học kỹ thuật Kinh Nam.



Người máy bảo vệ đi từ cửa lớn tới: "Khách tới thăm đăng ký."



Nó nhìn không khác gì con người, chỉ là thân thể có chút cứng ngắc, từ đó có thể thấy được nó là một người máy.



"Hồ Thạc, tìm giáo sư Tô Đề Nguyệt."



Người máy điểm trên màn hình mấy lần, nhìn vào màn hình, lịch sự có nề nếp nói: "Giáo sư Tô Đề Nguyệt, ngài có khách tới thăm, mời tiến về phòng tiếp khách số 108."