Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 621 : Vấn tiên hoàng tuyền (3)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Phòng tiếp khách số 108.



Người đàn ông đẩy cửa vào, Hồ Thạc nhanh chóng đứng dậy: "Giáo sư Tô."



Người đàn ông cười cười, giọng điệu rất là ôn hòa: "Hồ tiên sinh, sao đột nhiên lại tới chơi?"



Y mặc áo blouse trắng của phòng thí nghiệm, mang theo mắt kiếng gọng vàng, đem đến cho người ta cảm giác rất là hiền lành lịch sự, nụ cười như gió xuân ấm áp, vô cùng phong độ trí thức.



"Khụ khụ khụ..." Hồ Thạc có chút xấu hổ: "Quấy rầy đến giáo sư Tô rồi?"



"Không có." Tô Đề Nguyệt nói: "Xảy ra chuyện gì, Hồ tiên sinh nói thẳng là được."



"Vậy tôi liền nói thẳng... Trước đó không phải giáo sư Tô đề cử tôi đi tìm Sơ Tranh tiểu thư sao? Hôm nay tôi đã gặp được người, nhưng hình như cô ấy không hài lòng với thù lao. Tôi chính là muốn hỏi một chút, cô ấy muốn cái gì?"



"Trước đó không phải tôi đã nói cho Hồ tiên sinh rồi sao?" Tô Đề Nguyệt nói.



"Ách..." Hồ Thạc có chút mê mang, không nhớ được.



Cũng có thể là tình huống lúc ấy hỗn loạn, hắn không nghe rõ.



Khi Hồ Thạc xấu hổ, Tô Đề Nguyệt giải vây cho hắn: "Hồ tiên sinh chờ một chút."



Hồ Thạc không rõ ràng lắm.



Tô Đề Nguyệt gật đầu với hắn, rời khỏi phòng khách.



Hồ Thạc chờ trong phòng khách đến lòng nóng như lửa đốt, gần nửa tiếng sau Tô Đề Nguyệt mới trở về.



"Giáo sư Tô...



Tô Đề Nguyệt giơ tay, ra hiệu Hồ Thạc an tâm chớ vội.



Y đẩy kính mắt trên sống mũi, lấy từ trong túi áo blouse ra một bình thủy tinh, đặt ở trước mặt Hồ Thạc: "Anh cầm cái này đi đi."



"Đây là?"



"Hồ tiên sinh, cho dù tôi nói cho anh biết, thì anh cũng không nhất định sẽ tin." Tô Đề Nguyệt nở nụ cười ôn hòa hữu lễ: "Hồ tiên sinh cần phải nhớ kỹ, không nên chọc giận Sơ Tranh tiểu thư."



"Ách... Chọc giận sẽ như thế nào?" Hồ Thạc cảm thấy cô gái kia không dễ ở chung lắm.



Tô Đề Nguyệt nói: "Chọc giận cô ấy... Không nghiêm trọng thì chỉ là không để ý tới anh, nghiêm trọng, cô ấy có thể sẽ bội ước."



"Bội ước?"



"Cô ấy không có khế ước tinh thần, Hồ tiên sinh làm ơn phải nhớ kỹ điểm này."



Tô Đề Nguyệt nói rất trịnh trọng, làm đáy lòng Hồ Thạc cũng khẩn trương lên.




Đáy mắt thiếu nữ không có bất kỳ nhiệt độ gì, làm toàn thân Hồ Thạc bốc lên hơi lạnh.



Khi hắn đối mặt với những lão đại thân phận mấy chục tỷ, cũng không có cảm giác như vậy.



Chắc chắn là hoàn cảnh của nơi này dẫn đến.



Chắc chắn thế!



Hồ Thạc ép buộc mình trấn định lại: "Sơ Tranh tiểu thư."



Hắn lấy cái bình Tô Đề Nguyệt giao cho hắn ra, trong cái bình này có ánh sáng lấp lóe, nhưng trên đường tới hắn quan sát nửa ngày, cũng không biết bên trong là cái gì.



Sơ Tranh nhìn cái bình nhỏ kia, ngồi xuống lại: "Người anh muốn tôi bảo vệ, có quan hệ thế nào với Tô Đề Nguyệt?"



"..." Mấy dấu hỏi xuất hiện trên đầu Hồ Thạc: "Sơ Tranh tiểu thư, chuyện này..."



"Trả lời vấn đề của tôi."



"Giáo sư Tô và tiên sinh của chúng tôi... Là bạn học."



"Ồ." Sơ Tranh đạp một cái ghế khác xuống: "Ngồi."



Hồ Thạc: "..."



Vốn dĩ nên là hắn nắm giữ chủ quyền nói chuyện.



Nhưng mà từ khi hắn vào... Không, từ khi đứng ở cửa, khí thế của Hồ Thạc liền không đủ.



Nơi này quá mẹ nó quỷ dị!



Nhưng nghĩ tới chuyện phát sinh trước đó, Hồ Thạc lại cảm thấy có lẽ Sơ Tranh thật sự có thể giải quyết vấn đề.



Hắn ổn định tâm thần.



Hồ Thạc đặt chiếc bình kia xuống trước mặt Sơ Tranh, quy quy củ củ ngồi xuống, tựa như học sinh chờ đợi giáo viên chấm bài thi.



Sơ Tranh câu bình nhỏ vào trong lòng bàn tay, nâng cao đối diện với ánh đèn.



Hồ Thạc theo bản năng ngẩng đầu...



Ầm!



Cả người Hồ Thạc ngã xuống đất, trên mặt mất hết huyết sắc, hoảng sợ nhìn lên trần nhà.



Trên kệ đèn trần nhà, có một người giấy nằm ngang.



Lúc này đang lườm mắt, âm trầm cười với hắn...



Sơ Tranh cầm bình nhỏ vào trong lòng bàn tay, lấy từ dưới đáy bàn ra một trang giấy, đẩy lên trước mặt Hồ Thạc: "Ký."