Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 622 : Vấn tiên hoàng tuyền (4)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Khế ước:



Nay cùng chủ nhân của Hoàng Tuyền Lộ ký kết khế ước, nếu như vi phạm khế ước, kính dâng linh hồn.



Người khế ước:...



Hồ Thạc phát run nhìn khế ước.



Không phải giáo sư Tô nói, cô không chú trọng khế ước tinh thần sao?



Vì sao còn muốn ký khế ước?



Còn có khế ước này cũng không đúng mà?



"Sơ Tranh tiểu thư, nội... nội dung khế ước?"



Người bây giờ đều không dễ lừa a.



Sơ Tranh cầm khế ước về, lấy bút từ dưới đáy bàn ra: "Anh muốn tôi làm gì?"



Đối với người giấy Hồ Thạc vẫn còn sợ hãi trong lòng, cảm thấy người giấy này cứ treo trên đỉnh đầu hắn, tùy thời muốn đập xuống.



"Bảo vệ... tiên sinh nhà tôi."



Sơ Tranh điền lên chỗ trống: "Tên."



"Hồ Thạc..."



Sơ Tranh ngừng bút, đầu bảo trì bất động, đuôi lông mày chau lên, ánh mắt quét về phía hắn.



Hồ Thạc: "??"



Hắn không nói bậy mà.



Hắn tên là Hồ Thạc!



Sơ Tranh thấy Hồ Thạc không hiểu, đành phải nhắc nhở: "Tiên sinh nhà anh."



Hồ Thạc kịp phản ứng: "Tinh... Tinh Tuyệt. Tinh trong thần tinh, Tuyệt trong tuyệt đối."



Sơ Tranh viết xong khế ước đẩy qua.



Hồ Thạc quét mắt nhìn một vòng, đáy lòng lập tức lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.



Cái này mẹ nó...



Chữ viết giống nhau như đúc!!




Hắn cũng không phải sợ vị nhị tiểu thư này bị Sơ Tranh làm gì, mà chỉ là sợ Sơ Tranh tức giận...



Bởi vì giáo sư Tô nói, cô mà tức giận thì hậu quả không tốt lắm.



"Khuyên cô đừng đi ra đường vào buổi tối." Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh nói.



"..." Nhị tiểu thư hơi trầm mặt, nhưng cũng không nói gì thêm: "Hồ tiên sinh, anh phải chăm sóc anh cả thật tốt."



Nói xong nhị tiểu thư cộc cộc xuống lầu, cực nhanh biến mất ở cửa lớn.



Hồ Thạc nhanh chóng cười làm lành: "Sơ Tranh tiểu thư, nhị tiểu thư chỉ là sang đây thăm tiên sinh, không sống ở nơi này, ngài đừng chấp nhặt với cô ta."



Sơ Tranh mặt lạnh lùng, ta mới không rảnh rỗi như vậy đâu.



"Nói một chút chuyện phát sinh gần đây."



"A?" Hồ Thạc sửng sốt một hồi.



Một lúc lâu sau Hồ Thạc mới phản ứng được.



"Khục khụ... Việc này nói ra rất dài dòng."



Sơ Tranh giọng điệu nhẹ nhàng: "Vậy thì nói ngắn gọn, dị thường, thời gian phát sinh dị thường, chọn trọng điểm mà nói."



"..." Hồ Thạc không nghĩ tới Sơ Tranh tiến vào chủ đề nhanh như thế, trước đó ở bên kia, hắn cũng không kịp nói, cô cũng chỉ vì nghe được tên Tô Đề Nguyệt mới thay đổi chủ ý.



Nói cách khác, cô biết mình tìm cô, cũng không phải chỉ đơn giản là tìm một vệ sĩ.



"Đại khái là một tháng trước, người hầu trong trang viên vô duyên vô cớ sinh bệnh, điều trị kiểu gì cũng không hết, nhưng kỳ quái chính là, bọn họ vừa rời khỏi trang viên, thì bệnh liền tốt lên, tất cả trong trang viên đều đổi thành người máy mô phỏng."



"Đây là điều dị thường thứ nhất, thứ hai là vào hai mươi ngày trước, một người máy... té từ trên ban công xuống. Căn cứ vào giám sát chúng tôi điều tra, thì hư hư thực thực có người đẩy người máy xuống."



"Sau đó người máy lục tục xảy ra vấn đề, những người máy này đều là sản phẩm đỉnh cấp của công ty chúng tôi, không có khả năng xuất hiện vấn đề như vậy."



"Nửa tháng sau đó, đủ các loại vấn đề tầng tầng lớp lớp, giống như... Nơi này có một người mà chúng tôi không nhìn thấy vậy."



"Khi giáo sư Tô đến thăm tiên sinh, tôi đã nói vài câu với giáo sư Tô về những chuyện kỳ quái này, giáo sư Tô đề nghị tôi tới tìm ngài..."



*



Lời đại đại:



Đây là vị diện hiện thực ha.



Cũng không muốn kết thúc.



Không có!



Đừng hỏi!