Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 676 : Ngộ cẩm trình tường (10)

Ngày đăng: 01:33 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Bên trong văn phòng cũng có người đang thảo luận chuyện này, sau khi Sơ Tranh ngồi xuống, nữ sinh tóc ngắn cũng xông tới, nói với cô về vụ án này.



Sơ Tranh không có hứng thú gì, nghe tai này ra tai kia.



"Lát nữa có khách hàng, Sơ Tranh và Tiêu Tiêu đi nhé."



Tiêu Tiêu chính là nữ sinh tóc ngắn kia.



"A?" Nữ sinh tóc ngắn trực tiếp tỏ vẻ khiếp sợ: "Chúng tôi là thực tập sinh..."



"Không phải khách hàng lớn gì, hai người đi là được." Đối phương vỗ vỗ bả vai Tiêu Tiêu: "Đến lúc đó sẽ có đồng nghiệp bên bộ phận chăm sóc khách hàng mang hai người, hai người chỉ cần nghe ý kiến và yêu cầu của khách hàng là được, tôi tin tưởng hai người."



Đối phương nói xong cũng xoay người đi nơi khác.



Tiêu Tiêu lập tức ngã ngồi xuống ghế, nắm lấy bút của mình, vội vã cuống cuồng: "Sao tôi có thể làm được? Tôi còn chưa biết cái gì cả..."



Cô ấy tự nói thầm một trận, quay đầu nhìn Sơ Tranh, người sau cầm con chuột, nhàn nhã ấn vào trang web.



"Sơ Tranh, cô không khẩn trương sao?"



"Khẩn trương cái gì?"



"Chỉ chúng ta... Tự đi... Cô không khẩn trương sao?"



"Có cái gì mà phải khẩn trương, không phải có người mang à." Bọn họ chỉ đi nghe ý kiến và yêu cầu của khách hàng, lại không cần bọn họ làm gì, có gì mà phải khẩn trương, không sao.



"Tôi khẩn trương!" Tiêu Tiêu xịu mặt.



Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Uống nhiều nước."



"??"



...



Đồng nghiệp ở bộ phận chăm sóc khách hàng rất nhanh liền tới gọi bọn họ.



Nhưng Sơ Tranh không ngờ tới, vị khách hàng này... Là Tiếu Trạch.



Xem ra những người kia biết khách hàng là Tiếu Trạch, cho nên cố ý gọi cô đến.



Chỗ làm việc thật đáng sợ.



Hai ngày nay Tiếu Trạch trôi qua không tốt lắm, dưới mắt xanh đen một mảng, cả người đều lộ ra vẻ tiều tụy, rất phù hợp với hình tượng thanh niên thất tình.



Trái lại là Sơ Tranh, thần tình lạnh nhạt, quần áo sạch sẽ, không thấy nửa phần chật vật.



Cô và mình chia tay, tuyệt không khổ sở chút nào sao?
Hắn tự nhiên thu thực đơn lại, gọi người phục vụ tới chọn món ăn.



"Vụ án còn phải cảm ơn Cẩm tiểu thư cung cấp manh mối."



"Tôi không nói cảnh sát cũng có thể rất nhanh tìm được hung thủ." Sơ Tranh nhận thức rất rõ ràng về mình.



Ngôn Ngộ không phản bác: "Nhưng manh mối Cẩm tiểu thư cung cấp, để chúng tôi bắt được hung thủ nhanh hơn, phá án trong thời gian ngắn nhất, vẫn phải cảm ơn cô."



"Không cần khách khí, anh cảm thấy tôi là người tốt là được."



Mỗi ngày đều đang cố gắng làm người tốt đó!



"Tôi?" Ngữ khí của Ngôn Ngộ hơi giương lên: "Cẩm tiểu thư đây là nói về một mình tôi?"



"Ừ." Sơ Tranh thừa nhận không chút che giấu.



"Tại sao lại muốn tôi cảm thấy cô là người tốt?" Câu nói này rất kỳ quái, nhưng cũng có chút... Quen thuộc? Giống như mình đã từng nghe thấy ở đâu rồi vậy.



Sơ Tranh: "Anh hỏi nhiều như thế làm gì." Nếu cô có thể giải thích thì đã tốt rồi.



Anh chỉ cần cảm thấy tôi là người tốt là được.



Ngôn Ngộ: "..."



Muốn làm người tốt, còn hung dữ như thế?



Người phục vụ đưa đồ ăn tới, Ngôn Ngộ và Sơ Tranh ngừng trò chuyện, chờ sau khi người phục vụ rời đi, Ngôn Ngộ lấy dao giải phẫu của mình ra.



Sơ Tranh: "!!!" Làm gì! Sơ Tranh giả bộ như không nhìn thấy, suy nghĩ nếu lát nữa hắn động thủ, thì mình nhất định phải đánh hắn ngất xỉu trước!



Sau khi tiêu độc, Ngôn Ngộ dùng dao giải phẫu sắc bén cắt bò bít tết.



Dao giải phẫu cắt nhanh hơn so với dao mà nhà hàng cung cấp, một dao hạ xuống, dễ dàng như cắt đậu hũ.



Sơ Tranh cắt đến tốn sức, đáy lòng suy nghĩ có nên mở miệng hỏi hắn có thể cho mình mượn sử dụng không.



Nhưng nghĩ lại, cái này quá tổn hại hình tượng, nào có ai ăn bò bít tết hỏi người mượn dao!



Sơ Tranh đành phải ép ý nghĩ này về.



Ngôn Ngộ bỗng nhiên đứng dậy: "Cẩm tiểu thư, không ngại..."



Hắn ra hiệu về cái đĩa của cô.



Sơ Tranh giơ tay lên, Ngôn Ngộ lấy đĩa tới, hắn cắt gọn rồi đặt xuống trước mặt cô.



Ngôn Ngộ cắt bò bít tết phi thường xinh đẹp, mỗi một khối lớn nhỏ cơ hồ đều không khác nhau mấy.



Sơ Tranh ăn một miếng, Ngôn Ngộ đột nhiên lên tiếng: "Cẩm tiểu thư, tôi dùng dao giải phẫu cắt cho cô, cô sẽ không để tâm chứ?"