Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 689 : Ngộ cẩm trình tường (23)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Phim kéo dài một tiếng rưỡi, vẫn là lấy bi kịch nam chính tử vong làm kết thúc, nhưng cuối cùng là một đoạn ngắn mà nữ chính hồi ức lại.



Khi sắp kết thúc, Ngôn Ngộ bỗng nhiên dựa tới: "Cẩm tiểu thư, tôi có thể theo đuổi em không?"



Thanh âm của hắn trùng điệp với thanh âm của nam chính trong bộ phim.



Đèn trong rạp chiếu phim sáng lên, phim kết thúc.



Sơ Tranh đứng dậy, Ngôn Ngộ vẫn chờ đáp án của cô, chưa đứng dậy.



Sơ Tranh tránh khỏi cánh tay đang kéo mình của hắn, ánh mắt Ngôn Ngộ hơi ám trầm, tâm cũng chìm xuống treo, ẩn ẩn có xu thế hắc hóa.



Sơ Tranh giơ tay, rơi vào trên tóc của hắn.



Ngôn Ngộ kinh ngạc nhìn cô.



Sơ Tranh mặt không cảm xúc bóp hai lần.



Quả, quả nhiên mềm nha.



Nếu không phải phía sau có người muốn ra ngoài, Sơ Tranh rất muốn bóp nhiều thêm hai lần.



Cô thuận tay kéo Ngôn Ngộ, đi ra ngoài.



Ngôn Ngộ rũ mắt nhìn cánh tay cô đang cầm tay mình, tận đến khi rời khỏi rạp chiếu phim, Sơ Tranh cũng không buông ra.



Ngôn Ngộ không mò ra Sơ Tranh có ý gì, trong lúc nhất thời cũng không mở miệng, hai người cứ như vậy đi trên đường cái.



"Cẩm tiểu thư vẫn chưa trả lời tôi đâu." Ngôn Ngộ giữ chặt Sơ Tranh: "Tôi có thể theo đuổi em không?"



"Đây là quyền lợi của anh, không cần thông qua sự đồng ý của tôi." Sơ Tranh bình tĩnh trả lời.



Tay Ngôn Ngộ kéo Sơ Tranh hơi siết chặt, khẽ cười: "Vậy chính là có thể."



....



Sơ Tranh đồng ý cho Ngôn Ngộ theo đuổi mình, thế là Ngôn Ngộ cơ hồ ngày nào cũng xuất hiện trước mặt cô.



Đi làm có thể ngẫu nhiên gặp ở thang máy, tan tầm cũng có thể ngẫu nhiên gặp.



Sơ Tranh đối với lần này chỉ có thể ha ha.



Ngẫu nhiên gặp cái búa.



Hắn tuyệt đối là lén nhét máy định vị trên người mình.



Sơ Tranh từ khách sạn dời đến nhà mới mua, ngày hôm sau Ngôn Ngộ mới biết được cô không ở khách sạn nữa, rõ ràng không vui gọi điện thoại cho cô, hỏi cô vì sao rời khỏi khách sạn mà không nói cho hắn biết.




Sơ Tranh: "??"



Đôi mắt Sơ Tranh hơi sáng lên.



Thẻ người tốt đây là đang mời ta nhốt hắn lại sao?



【...】 Không, người ta không phải ý tứ kia! Cô đừng có lý giải loạn!!



Ngôn Ngộ mang Sơ Tranh về phòng làm việc của mình, đặt lên trên bàn làm việc, nắm bả vai cô, giữa hai đầu lông mày đều là khẩn trương: "Bị thương chỗ nào?"



Sơ Tranh phủ nhận: "Tôi không bị thương."



Ngôn Ngộ không tin: "Trợ lý của em nói em chảy máu."



Sơ Tranh kiên trì: "Cô ấy nhìn lầm."



"Em không nói cho tôi biết, vậy tôi liền tự mình kiểm tra." Cánh tay nắm bả vai Sơ Tranh của Ngôn Ngộ hơi dùng sức.



Sơ Tranh: "..."



Bàn tay Ngôn Ngộ buông bả vai Sơ Tranh ra, theo cánh tay cô hướng xuống, rơi vào trên cúc áo của Sơ Tranh.



Ngón tay thon dài của người đàn ông cởi bỏ cúc áo phía dưới cùng ra, chậm rãi đi lên.



Sơ Tranh hất tay hắn ra, trực tiếp nhảy từ trên bàn xuống: "Tôi không sao."



Con gái bị thương thì làm sao!



Có ai mà chưa từng bị thương!



Có gì mà phải ngạc nhiên!



Ánh mắt Ngôn Ngộ rơi vào trên quần cô, nơi đó rõ ràng dính vết máu.



Ngôn Ngộ ngồi xổm người xuống, Sơ Tranh lui về sau một bước, hắn nắm lấy mắt cá chân Sơ Tranh, lại sợ cô thật sự bị thương ở đây, không dám dùng sức, Sơ Tranh chỉ cần động một chút là có thể tránh ra.



Nhưng theo động tác của cô, vết máu trên quần càng rõ ràng hơn.



Ngôn Ngộ đè ép sự ngang ngược dưới đáy lòng: "Cho tôi xem một chút, ngoan."



"Tôi..."



Lời cự tuyệt của Sơ Tranh còn chưa nói ra miệng, Ngôn Ngộ liền lần nữa ôm cô đặt lên bàn, cấp tốc ngăn chặn chân của cô, vung ống quần lên.



Quần của Sơ Tranh tương đối rộng rãi, chỉ cần kéo một chút liền đi lên, lộ ra miệng vết thương đang chảy máu.



Sơ Tranh: "..."



Không thể mặc quần rộng như vậy nữa.