Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 690 : Ngộ cẩm trình tường (24)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Ngôn đại pháp y, cậu không giúp tôi phân tích tình tiết vụ án, lại đi cướp người bị hại của người khác làm gì?"



Thẩm Tứ Minh đẩy cửa ra, hình ảnh trông thấy chính là Ngôn Ngộ ngồi xổm dưới đất, cầm chân một cô gái, đang thận trọng xử lý vết thương.



Sơ Tranh: "..."



Xong rồi.



Bị thẻ người tốt trông thấy vết thương coi như xong.



Hiện tại lại xuất hiện một tên nữa... xử lý là được rồi.



Thẩm Tứ Minh ầm một tiếng đóng cửa lại, nhìn bảng hiệu treo bên ngoài một chút.



Văn phòng pháp y.



Không đi sai.



Vậy vừa rồi mình trông thấy cái gì?



Gặp phải quỷ à?



Ngôn Ngộ tên biến thái chỉ thích ở chung với thi thể, thế mà lại cầm chân một cô gái?



Còi báo động trong đầu Thẩm Tứ Minh kêu vang.



Thẩm Tứ Minh lần nữa đẩy cửa ra: "Ngôn Ngộ tôi nói cho cậu biết, giết người là phạm pháp!!"



"Đội trưởng Thẩm, cậu không biết gõ cửa sao?" Ngôn Ngộ giọng điệu bất thiện, đối với chuyện Thẩm Tứ Minh xông tới hai lần, biểu đạt bất mãn của mình.



Thẩm Tứ Minh: "Tôi đây không phải sợ cậu phạm sai lầm sao. Một pháp y như cậu, lúc nào thì đổi nghề làm bác sĩ rồi rồi?"



Ngôn Ngộ: "Pháp y cũng là y."



Thẩm Tứ Minh: "Ha ha, trước kia là ai nói với tôi, "tôi là pháp y, chỉ phụ trách thi thể, không chịu trách nhiệm với người sống" hả."



Thẩm Tứ Minh học giọng điệu của Ngôn Ngộ, giống như đúc, thật sự có mấy phần dáng vẻ khi nói chuyện của Ngôn Ngộ.



Trước kia bọn họ cũng từng cùng nhau điều tra án, lúc ấy nếu như anh ta bị thương, bảo hắn giúp xử lý một chút, hắn lại không làm, trơ mắt nhìn mình chảy máu, cũng không nguyện ý cầm máu giùm gì đó.



Còn đường hoàng nói gì mà, pháp y chỉ phụ trách thi thể, nếu muốn hắn ra tay, cũng có thể, trước chết một cái đi đã.



Sơ Tranh bất thình lình phun ra một câu: "Có lẽ hắn coi tôi là thi thể."



Thẻ người tốt có suy nghĩ giết mình.



Đây không phải xem mình như thi thể thì là cái gì?
"Đây là ngoài ý muốn!" Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ giải thích: "Không có quan hệ gì với bọn họ."



Nếu không phải Vạn Tiêu Tiêu ở đó, mấy tên côn đồ kia có thể làm cô bị thương được chắc?



Đều do Vạn Tiêu Tiêu làm vướng víu.



"Sự thật chính là em bị thương." Ngôn Ngộ cường điệu.



"Ngoài ý muốn." Sơ Tranh dữ dằn nhìn hắn: "Tôi nói ngoài ý muốn chính là ngoài ý muốn." Cứ khăng khăng để cập đến chuyện ta bị thương làm gì! Không thể để chuyện này qua đi được sao?!



"..."



Ngôn Ngộ thấy Sơ Tranh đang bị thương, không tranh luận với cô, chỉ căn dặn cô, lần sau không thể như vậy nữa.



"Em ngồi ở đây một lát, tôi đi lên lấy quần áo, lát nữa đưa em về nhà."



Cánh môi Sơ Tranh khẽ nhếch, Ngôn Ngộ cướp lời trước khi cô nói: "Em bị thương, đừng từ chối."



Sơ Tranh: "..."



Chút vết thương ấy, tính là gì chứ.



Có thể chạy có thể nhảy đây này!



Sơ Tranh ở phía dưới chờ Ngôn Ngộ, ước chừng hơn mười phút sau Ngôn Ngộ mới xuống, bên cạnh là Thẩm Tứ Minh đi theo.



Thẩm Tứ Minh đưa chìa khóa xe cho hắn, thấy Sơ Tranh, vui vẻ giơ tay chào cô: "Em gái à, hôm nào anh mời em đi ăn cơm nha!"



Ngôn Ngộ liếc hắn một cái.



Thẩm Tứ Minh thở dài, gật gù đắc ý rời đi: "Cẩu độc thân chỉ có thể tăng ca. Mấy người nhìn cái gì? Tra xong tư liệu chưa? Loại bỏ được người có quan hệ với người chết chưa?"



Thẩm Tứ Minh bên kia tiếng rống, trong lúc nhất thời các loại âm thanh đụng vào nhau.



Ngôn Ngộ đi đến trước mặt Sơ Tranh, giọng điệu trầm thấp dịu dàng: "Cần tôi ôm không?"



"Chân tôi lại không gãy." Sơ Tranh cự tuyệt: "Tôi có thể đi!"



Ngôn Ngộ bật cười: "Đừng thể hiện, miệng vết thương chảy máu là lại phải băng lại lần nữa đấy, tôi ôm em nhé."



"Không!"



Sơ Tranh cự tuyệt đến thập phần kiên định, cũng đi ra bên ngoài.



Cô bước đi rất bình thường, nhìn không ra bất kỳ dấu hiệu bị thương nào, thậm chí còn có chút bá khí uy vũ sinh phong.



Ngôn Ngộ: "..."



Thật là thú vị.