Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 691 : Ngộ cẩm trình tường (25)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Chân Sơ Tranh bị thương, Ngôn Ngộ lái một chiếc xe đến, Sơ Tranh mở cửa xe ra liền đi lên, tốc độ nhanh chóng, Ngôn Ngộ cũng không kịp xuống.



Ngôn Ngộ nghiêng người qua, Sơ Tranh lùi ra phía sau.



Khoảng cách giữa hai người không đến một gang tay, Sơ Tranh nghe được mùi nước khử trùng lưu lại trên người Ngôn Ngộ.



Dưới tia sáng ảm đạm, Sơ Tranh không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt Ngôn Ngộ, giống như bầu trời đột nhiên mất đi ánh sao, một mảnh âm u.



Ngôn Ngộ kéo dây an toàn qua, cài lên cho Sơ Tranh, rất nhanh liền trở lại ghế lái.



Xe rời khỏi bãi đỗ xe, trên một chiếc xe bên cạnh, một cô gái ngồi ở ghế sau, hốc mắt đỏ ửng: "Cô gái vừa rồi là ai?"



"Tiểu thư, tôi lập tức đi điều tra."



"Tôi muốn biết tất cả tư liệu của cô ta, cùng với quan hệ với Ngôn Ngộ ca ca là thế nào." Cô gái nghiến răng nghiến lợi.



"Vâng, tiểu thư."







Lúc Ngôn Ngộ tỉnh lại phát hiện xung quanh rất tối, cơ hồ không nhìn rõ bất cứ thứ gì.



Hắn che lấy đầu có chút choáng váng, đầu đau như muốn nứt ra.



Soạt...



Mắt cá chân Ngôn Ngộ nặng nề, đồ vật lạnh buốt dán lên làn da hắn.



Ngôn Ngộ nhìn theo âm thanh, mặc dù không trông thấy gì, nhưng ký ức hỗn loạn dần dần khôi phục.



Thời gian quay về khi bọn họ rời khỏi cục.



Sơ Tranh dựa vào ghế ngồi, Ngôn Ngộ nhìn cô một lát, nói khẽ: "Mệt thì ngủ một lát, đến nơi tôi sẽ gọi."



Cô gái dùng giọng mũi ừ một tiếng, sau đó liền nhắm mắt lại.



Ngôn Ngộ yên tĩnh lái xe, tận đến khi hô hấp của người bên cạnh đều đặn xuống, hắn dừng xe lại, lay lay Sơ Tranh.



Xác định cô sẽ không tỉnh lại, Ngôn Ngộ quay đầu, chạy về phương hướng ngược lại.



Ngôn Ngộ chạy không nhanh, suy nghĩ của hắn hơi bay bổng.



Nửa đường còn dừng lại nhiều lần, hắn xuống xe đứng ở ven đường, gió đêm đánh vào người, hiện ra lãnh ý, cũng mang đến hơi thở hoang dã.



Trước mắt Ngôn Ngộ thoảng qua hình ảnh khi bôi thuốc cho cô, máu tươi kích thích thần kinh hắn...



Ầm!



Ngôn Ngộ đập một quyền lên nóc xe.
Ngôn Ngộ: "???"



Không có sao?



Nếu em tin tưởng tôi, thì còn đề phòng tôi sao?



Ngôn Ngộ không xoắn xuýt vấn đề tin hay không tin này, hiện tại đây không phải trọng điểm.



"Một đường giả vờ ngủ đến tận đây, mới động thủ với tôi, có phải tôi nên khen em rất trầm ổn không?"



Sơ Tranh: "..."



Trên xe cô thật sự ngủ thiếp đi.



Hơn nửa đêm cô rất buồn ngủ đấy được không?



Nhưng loại chuyện này cũng không cần nói ra.



Ngôn Ngộ có chút tò mò: "Em biết tôi muốn làm gì em, em tức giận không?"



Người bình thường gặp phải chuyện như vậy, nếu như đối phương có năng lực phản kích, chỉ sợ bây giờ mình đang ngồi trong cục rồi, chứ không phải là bị trói ở đây đâu.



Sơ Tranh thật lòng lắc đầu: "Không tức giận."



Ánh mắt Ngôn Ngộ hơi sâu.



Sơ Tranh chậm rãi bổ sung: "Bởi vì đây là chuyện em muốn làm với anh."



Cô phải cảm ơn hắn.



Thay cô chuẩn bị đầy đủ nơi nhốt và đạo cụ.



Vật nhỏ thật là tri kỷ.



Ngôn Ngộ sững sờ.



"Em..."



Sơ Tranh vòng qua cuối giường, ngồi ở mép giường, trong tầm mắt kinh nghi của Ngôn Ngộ, sờ lên đầu hắn.



Ngôn Ngộ tránh ra phía sau: "Em... Muốn nhốt tôi lại?"



Nhịp tim Ngôn Ngộ thình thịch cuồng loạn, cũng không biết là đang khẩn trương hay là đang kích động.



Hắn khẩn trương cái gì, lại kích động cái gì, Ngôn Ngộ cũng không nói rõ được.



"Đương nhiên, anh là của em." Ngón tay Sơ Tranh thất bại, rất là bất mãn, ôm lấy cổ của hắn kéo người trở về.



***



Tư tưởng lớn gặp nhau a ~ 🤣