Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 693 : Ngộ cẩm trình tường (27)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Nếu như anh không gặp em, anh sẽ ra tay với người nào?



Vấn đề này, Ngôn Ngộ thật đúng là không nghĩ tới.



Giống như gặp được cô chính là số mệnh.



Bọn họ chú định sẽ gặp nhau.



Ngôn Ngộ cũng không rõ tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy...



"Nếu như anh nói, sau khi anh gặp em, mới có suy nghĩ như vậy, em tin không?" Ngôn Ngộ buông lỏng thân thể dựa vào đầu giường, nở nụ cười yếu ớt, đối với tình cảnh của mình tuyệt đối không lo lắng, giống như mình chỉ đang ở đây nghỉ phép thôi vậy.



Giọng điệu Sơ Tranh bình thản nghiêm túc: "Anh nói em đều tin." Cái rắm.



"Ồ?" Mặt mày Ngôn Ngộ hơi cong lên: "Vậy anh nói với em, anh sẽ không chạy, em có thả anh ra không?"



Hai tay Sơ Tranh chống ở hai bên người hắn, từng chữ băng lãnh đập vào đáy lòng Ngôn Ngộ: "Sẽ không." Nằm mơ.



"Không phải em nói tin tưởng anh sao?"



"Chuyện này và chuyện em có thả anh ra hay không, không có xung đột." Sơ Tranh phi thường đúng lý hợp tình.



"Cẩm tiểu thư, anh cảm thấy chúng ta cần phải thảo luận một chút về cái từ tin tưởng này." Ngôn Ngộ cảm thấy cái tin tưởng của cô, cùng với sự tin tưởng mà người bình thường lý giải được không giống nhau lắm.



"Ừm?"



"Nếu em tin anh, thì nên tin tưởng lời anh nói."



"Em tin mà." Có chỗ nào em không tin đâu? Em đã nói em tin, rõ ràng là anh không tin em.



"Em tin tưởng anh, không phải ngoài miệng nói một chút là được." Ngôn Ngộ nhẫn nại nói: "Anh nói anh sẽ không chạy, nếu em tin tưởng, vậy tại sao em không thả anh ra? Chẳng lẽ cái này chính là tín nhiệm của Cẩm tiểu thư sao?"



Sơ Tranh nói: "Em tin anh, cùng với việc em có thả anh ra hay không, có quan hệ gì?"



Vật nhỏ mơ tưởng gạt ta thả ra, ta cứ không thả đấy, chạy thì làm sao bây giờ? Hắc hóa thì làm sao bây giờ? Giam lại mới an toàn!



Ngôn Ngộ: "..."



Nói vòng vòng đến chính hắn cũng choáng váng.



Ngôn Ngộ giơ tay đỡ trán.



Sơ Tranh hôn lên mặt hắn một cái, Ngôn Ngộ hơi ngước mắt, người sau điềm nhiên như không có việc gì khép máy tính lại, đứng dậy rời khỏi gian phòng.



...
"Không tắm thì em đừng đụng vào anh." Ngôn Ngộ cũng không muốn thể nghiệm lần đầu tiên kém cỏi như vậy.



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh xoay người xuống giường, Ngôn Ngộ cho là cô muốn đi tắm, ai biết cô đột nhiên kéo mình qua, trực tiếp ôm vào phòng tắm, đè hắn trên tường bồn tắm liền bắt đầu hôn.



Vòi hoa sen mở ra, dòng nước băng lãnh rơi trên người, trong nháy mắt thấm ướt quần áo trên người.



Nhưng trên người Sơ Tranh nóng hổi, tuyệt không lạnh.



Đáy lòng Ngôn Ngộ cười khổ.



Rốt cuộc là hắn trêu chọc vào ai đây.



...



Sơ Tranh đem Ngôn Ngộ lau khô đặt lên giường, đắp chăn.



Thần sắc Ngôn Ngộ có chút cổ quái, vành tai vẫn đỏ ửng, ánh mắt không dám đối diện với Sơ Tranh, thấy Sơ Tranh đi lên, lập tức nghiêng người đưa lưng về phía cô.



Sơ Tranh cũng mặc kệ hắn, cường thế kéo người tới ôm, thoải mái sờ tóc hắn một hồi, rồi lại hôn một hồi, sau đó liền nhắm mắt lại, hài lòng đi ngủ.



Ngôn Ngộ: "..."



Ngôn Ngộ giằng co một hồi, cuối cùng vẫn giơ tay ôm lấy eo cô.



"Em làm sao để Thẩm Tứ Minh không tìm anh?"



Gian phòng đã tắt đèn, lúc này một mảnh tăm tối, Ngôn Ngộ chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập chầm chậm có quy luật bên tai.



Thanh âm của hắn hơi khàn khàn, mang theo dục niệm còn chưa hoàn toàn tiêu tán.



"Nói anh có một cuộc hội đàm kín."



"Thẩm Tứ Minh tin tưởng?" Ngôn Ngộ cổ quái, Thẩm Tứ Minh cũng không phải dễ gạt như vậy.



"Em để đồng nghiệp của anh ở thành phố B thông báo."



"..." Ngôn Ngộ hít sâu: "Sao em làm được?"



Kiểu thông báo này, thì tương đương với cấp trên, Thẩm Tứ Minh đương nhiên sẽ không hoài nghi.



Nhưng cô làm sao có thể làm cho người ở thành phố B bên kia giúp đỡ?



Sơ Tranh hôn lên trán hắn một cái: "Có tiền."



Ngôn Ngộ: "..."