Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 694 : Ngộ cẩm trình tường (28)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Trải qua mấy ngày lần mò, Ngôn Ngộ phát hiện Sơ Tranh chỉ muốn giam giữ hắn, không có bất kỳ suy nghĩ muốn thương tổn hắn, hay là mục đích gì khác.



Cô chỉ đơn thuần muốn nhốt hắn.



Nhưng Ngôn Ngộ không thể không thừa nhận, cô trừ ngẫu nhiên nói chuyện hơi đâm người ra, thì cô đối với mình vô cùng tốt.



Ngôn Ngộ không biết nếu như lúc này người bị nhốt ở đây là cô, thì mình có thể làm được như thế hay không...



Có lẽ mình sẽ bởi vì cô không phối hợp, mà xuất hiện các loại tình huống không thể khống chế.



Thậm chí có khả năng bởi vì mất khống chế, mà tổn thương cô.



"Điện thoại của Thẩm Tứ Minh."



Ngôn Ngộ hoàn hồn, chẳng biết Sơ Tranh đứng bên cạnh hắn từ lúc nào, đưa điện thoại tới trước mặt hắn.



Thẩm Tứ Minh gọi hơn mười cuộc điện thoại, Sơ Tranh phiền đến không chịu được, lúc này mới đưa vào cho hắn nghe.



Ngôn Ngộ liếc nhìn cô một cái, nhận điện thoại, chủ động ấn loa ngoài.



"Có việc?"



Thẩm Tứ Minh mở miệng liền nói: "Cậu bên kia vẫn chưa kết thúc nữa à? Cậu mau chóng về đi, có vụ án nạn nhân tử vong giống y đúc vụ án cậu điều tra, tôi lập tức đưa hồ sơ vụ án qua đây, cậu tranh thủ thời gian trở lại cho tôi!"



Lúc trước giọng điệu của Thẩm Tứ Minh luôn cà lơ phất phơ, nhưng lần này lại phá lệ nghiêm túc.



"... Ừ, biết rồi." Ngôn Ngộ cúp điện thoại.



Hắn nhìn về phía Sơ Tranh: "Anh cam đoan với em, anh không chạy, cũng sẽ không vi phạm đến em, em có thể thả anh ra ngoài không?"



Hắn ngừng một chút: "Mỗi ngày đúng giờ báo cáo hành trình cho em, nếu như em không yên lòng, có thể gắn định vị và giám sát lên người anh, anh đều ngoan ngoãn phối hợp."



"Rất quan trọng?"



Giữa hai đầu lông mày Ngôn Ngộ cất giấu vẻ sắc bén: "Đối với anh rất quan trọng."



Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Nếu như anh chạy thì làm sao?"



"Anh sẽ không chạy." Ngôn Ngộ kéo tay cô, đặt lên ngực: "Anh vốn chính là muốn có được em, nếu như em cũng muốn có được anh, vậy tại sao anh phải chạy đây? Bảo bảo, tin tưởng anh có được không?"



Sơ Tranh trầm mặc nhìn hắn.
"Hung thủ quá phát rồ."



"Còn không phải sao..."







Công ty.



Sơ Tranh ngồi trên ghế xoay.



Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Sơ Tranh bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía cửa.



Vạn Tiêu Tiêu tinh thần không tốt lắm, đặt mấy phần văn kiện lên mặt bàn Sơ Tranh: "Cẩm tổng, tôi có thể xin phép nghỉ không?"



"Làm gì?" Sơ Tranh hỏi tượng trưng một câu.



"Chị họ tôi mất tích..." Vạn Tiêu Tiêu nói.



Chị họ của Vạn Tiêu Tiêu có bệnh về thần kinh, đột nhiên trốn khỏi bệnh viện, mất tích nhiều ngày rồi, vẫn không tìm được người, người trong nhà đều lo lắng.



Sơ Tranh phê duyệt cho Vạn Tiêu Tiêu nghỉ phép.



Vạn Tiêu Tiêu còn chưa đi ra khỏi văn phòng, liền nhận được điện thoại, nói là tìm được chị họ cô ấy rồi.



Sơ Tranh tùy ý lật văn kiện: "Tìm được không tốt sao?"



"... Tìm được thi thể." Thanh âm của Vạn Tiêu Tiêu phát run, cả người đều không đứng vững, khuôn mặt nhỏ mất hết huyết sắc.



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh làm một bà chủ tốt, tận tụy đưa Vạn Tiêu Tiêu đến cục cảnh sát, thuận tiện đi xem thẻ người tốt của cô.



"Pháp y Ngôn vẫn đang ở trong phòng giải phẫu... Nếu không cô ngồi ở đây chờ một chút?"



"Ừ. Cảm ơn."



"Không... Không cần khách khí." Cảnh sát kia thụ sủng nhược kinh, có chút đỏ mặt chạy đi.



Trong lòng thầm nghĩ: Bạn gái của pháp y Ngôn thật xinh đẹp, còn rất có khí chất, không phải loại khí chất của tiểu thư khuê các, mà càng giống như một bậc vương giả hơn.



Sơ Tranh ngồi trong phòng chờ đợi, từ nơi này của cô, có thể trông thấy phòng giải phẫu cách đó không xa.



Đèn vẫn luôn sáng lên, không ai ra vào.