Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 697 : Ngộ cẩm trình tường (31)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh lấy notebook sang nhìn một hồi: "Có chút giống logo công ty."



"Ừ, anh đến H thị chính là vì điều tra chuyện này." Nhưng hắn không nghĩ tới, tên hung thủ này sẽ gây án lần nữa.



"Em giúp anh điều tra một chút."



Ngôn Ngộ nhìn Sơ Tranh: "Anh tra xét rất lâu..." Đều không có kết quả.



Sơ Tranh sờ đầu hắn: "Mạng lưới quan hệ của em rộng hơn anh nhiều." Chủ yếu là có tiền.







Sơ Tranh dựa theo hướng dẫn, nhìn hoàn cảnh bên ngoài một chút: "Hẳn là nơi này."



Nhà lầu cũ kỹ được cải tạo thành khu dân cư, liếc nhìn lên, đều là phơi quần áo ở bên ngoài, hơi thở của sinh hoạt thập phần nồng đậm, nhưng cũng lộ ra chút dơ dáy bẩn thỉu.



Sơ Tranh ngừng xe lại bên cạnh.



Cô nhìn Ngôn Ngộ một chút: "Nếu không anh ở trên xe chờ em?"



"Anh đi cùng em." Ngôn Ngộ xuống xe trước một bước.



Sơ Tranh đành phải xuống dưới, cầm cái mũ đội lên đầu hắn, thuận tay sờ tóc một cái.



"Bảo bảo, em rất thích sờ tóc anh?" Thỉnh thoảng cứ sờ như đang sờ mèo vậy.



"Ừ, không được?"



"Được." Ngôn Ngộ ngừng một chút: "Tại sao phải đội mũ cho anh."



"Ngăn mặt trời." Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Đi thôi."



Ngôn Ngộ nhìn trời.



Mặt trời bị mây chặn lại, làm gì có mặt trời?



Sơ Tranh và Ngôn Ngộ ngăn nắp xinh đẹp thế này, hoàn toàn không hợp với người nơi này, đột nhiên xuất hiện trong hoàn cảnh như vậy, gây nên không ít người chú ý.



Sơ Tranh tìm người hỏi: "Chỗ này trước kia là nhà máy Thường Phong sao?"




"Ăn no rửng mỡ, thực sự là... nấc... Đi mau đi! Bằng không thì lão tử sẽ đánh người đấy!" Giọng nói thô dát của ông ta rất là chói tai: "Sao cô còn chưa đi!"



Người đàn ông chỉ vào Sơ Tranh đứng ở cửa.



Mi tâm Ngôn Ngộ cau lại, vừa định tiến lên, Sơ Tranh lấy ra một xấp tiền, lung lay trước mặt ông ta: "Trả lời vấn đề của chúng tôi, số tiền này đều là của ông."



Người đàn ông dụi dụi mắt.



Thân thể càng lung lay hơn.



Tựa hồ cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, lại dùng sức xoa xoa.



Ầm!



Bình rượu rơi xuống đất, người đàn ông dùng hai tay túm lấy tiền, đếm, con ngươi lập tức phát sáng, tỉnh cả rượu.



Ông ta cúi đầu khom lưng, cười theo: "Hai người muốn hỏi cái gì? Nấc... A, chờ một lát, tôi mở cửa, vào bên trong nói, vào bên trong nói."



Người đàn ông tìm ra chìa khoá, mở cửa mời Sơ Tranh và Ngôn Ngộ đi vào.



Trong phòng rối bời, mùi thuốc lá và mùi rượu hỗn hợp, phá lệ khó ngửi.



Ông ta ào ào lật ra hai cái ghế: "Hơi loạn, đừng... Nấc... Đừng ghét bỏ, ngồi, mời ngồi. Uống nước không?"



Sơ Tranh và Ngôn Ngộ đồng thời lắc đầu.



Ngôn Ngộ không ngồi, đánh giá gian phòng.



Người đàn ông kia thì không để ý, trực tiếp ngồi trên đống quần áo bẩn, xoa xoa tay: "Hai người muốn hỏi chuyện gì?"



"Vì sao nhà máy Thường Phong lại đóng cửa?"



"Đây là chuyện từ bao nhiêu năm về trước rồi, sao hai người lại hỏi chuyện này?" Người đàn ông hiếu kì, nhà máy Thường Phong đã đóng cửa bao nhiêu năm.



"Trả lời vấn đề của tôi."



Giọng điệu nữ sinh lạnh như băng, người đàn ông bị cô nhìn đến không khỏi có chút rụt rè, cũng không dám hỏi loạn.



"Kinh doanh không tốt, không có sinh ý, liền đóng cửa chứ sao."



Sơ Tranh liếc ông ta một cái: "Có người nói là bà chủ cùng người ôm tiền chạy."