Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 707 : Vấn tiên hoàng tuyền (1)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh mở mắt ra, phát hiện mình nằm trong gian phòng của mình.



Thế mà lại trở về rồi?



Con chó điên Vương bát đản đang làm gì vậy?



Sơ Tranh quay đầu đánh giá gian phòng.



Người máy đứng trên mặt bàn cách đó không xa, cái bình trên bàn hiện ra ánh sáng yếu ớt.



"Chủ nhân." Người máy bập bẹ gọi cô, đầu nghiêng một chút: "Ngài tỉnh rồi."



Sơ Tranh xoay người: "Ta ngủ bao lâu?"



"1 ngày 03 giờ." Người máy đi trên bàn hai bước: "Có một đơn đặt hàng dị thường cần phải xử lý."



Người máy phóng hình chiếu 3D ra.



Dấu chấm than màu đỏ trên giao diện, đặc biệt rõ ràng.



[ Đơn đặt hàng dị thường, thời gian còn dư lại để xử lý 04:36:29]



Sơ Tranh mặt không cảm xúc ấn mở đơn đặt hàng dị thường, một đống tin tức nhảy ra ngoài.



[ Lam Lũ Y: Chỗ này là cái cửa hàng đen gì đây? Bán đắt như vậy, đưa tới tay chỉ có một nhánh hương? ]



[ Lam Lũ Y: Việc này cô nhất định phải nói rõ cho tôi, cô đây là lừa gạt người tiêu dùng. ]



[ Lam Lũ Y: Đừng giả chết, chắc chắn cô nhìn thấy, có bản lĩnh thì cô lên tiếng đi, chúng ta lý luận! ]



Sơ Tranh vù vù trượt đến tin cuối cùng.



[ Lam Lũ Y: Gian thương, báo cáo! Chờ cửa hàng đóng cửa đi! ]



Sơ Tranh lật ra, Lam Lũ Y này mua hương trong tiệm, sau khi nhận được, phát hiện chỉ có một nhánh hương, thế là liền bạo phát.



[ Hoàng Tuyền Lộ: Bổn tiệm bán hương theo nhánh, có vấn đề? ]



Chính mình không nhìn rõ.



Trách ta à!



Cái nồi này ta không cõng!



[ Lam Lũ Y: A! Gian thương rốt cuộc cũng lên mạng! ]



[ Lam Lũ Y: Lui khoản! ]
Sơ Tranh thay một bộ quần áo xuống dưới —— theo Hồ Thạc thấy, vẫn là phong cách ăn mặc của thiếu nữ lưu manh đầu đường.







Trong màn đêm yên lặng, trang viên tựa như một đầu cự thú viễn cổ.



Hồ Thạc dẫn Sơ Tranh đi vào.



"Sơ Tranh tiểu thư."



Hồ Thạc và Sơ Tranh đồng thời dừng lại, nhìn sang một bên khác.



Một người đàn ông đứng dậy từ trên ghế sofa, lễ phép gật đầu với Hồ Thạc.



"Giáo sư Tô." Hồ Thạc có chút ngoài ý muốn: "Anh đến đây lúc nào?"



"Vừa tới." Tô Đề Nguyệt nói: "Không nghĩ tới anh không ở nhà."



"Tôi đi mời Sơ Tranh tiểu thư." Tâm Hồ Thạc cực kì mệt mỏi.



Tô Đề Nguyệt đi tới, đẩy mắt kính gọng vàng trên sống mũi, xuyên qua mắt kính dường như cũng có thể trông thấy đáy mắt ôn hòa của người đàn ông: "Sơ Tranh tiểu thư, biệt lai vô dạng."



"Giả vờ giả vịt." Sơ Tranh lạnh như băng quét mắt nhìn y một chút, nhấc chân đi lên lầu.



Tô Đề Nguyệt: "..."



Hồ Thạc không rõ ràng cho lắm, quan hệ của hai người này không tốt sao?



Tô Đề Nguyệt cũng không nói chuyện, đi theo Sơ Tranh lên lầu, Hồ Thạc gãi gãi đầu, cũng nhanh chóng đuổi theo.



Hồ Thạc mở cửa căn phòng đặt khoang trò chơi ra.



"Kết nối khoang trò chơi của tiên sinh xảy ra vấn đề, may mắn tôi phát hiện kịp thời." Hồ Thạc bật giám sát của căn phòng này lên: "Trong giám sát không phát hiện bất cứ chỗ nào kỳ quái, giống như kết nối của khoang trò chơi tự mình đứt gãy."



Mà người máy vốn nên canh giữ ở chỗ này, thời gian đó không biết tại sao lại đột nhiên rời đi.



Hết thảy đều lộ ra sự quỷ dị.



"Sơ Tranh tiểu thư, có phải trên thế giới này thật sự có quỷ không?"



"Trong lòng có quỷ." Sơ Tranh giẫm lên một cái ghế trong gian phòng, sờ lên một vật nhô lên ở chỗ cao: "Bây giờ là xã hội pháp trị, thời đại khoa học, bớt tuyên truyền phong kiến mê tín."



Hồ Thạc: "..."



Nhưng cô bán những thứ kia, không phải chính là đại biểu cho phong kiến mê tín sao?!



Cô còn có mặt mũi, đúng lý hợp tình nói với tôi câu này?



Còn có cô đang sờ cái gì đó!?