Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 706 : Ngộ cẩm trình tường (xong)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Trong quá trình Ngôn Ngộ dưỡng thương, mặc dù ngoài miệng Sơ Tranh nói "một chút vết thương nhỏ", nhưng khắp nơi đều chăm sóc tỉ mỉ.



Muốn ngôi sao không cho ánh trăng, muốn ánh trăng không cho ngôi sao.



"Bảo bảo, em sủng anh như thế, sẽ làm hư anh."



"Em không sủng anh thì sủng ai?"



Nữ sinh giọng điệu tùy ý, lại rất đương nhiên.



Ngôn Ngộ sững sờ.



Trong máu có thứ gì đó đang xao động, liên đới trái tim của hắn cũng từng trận rung động.



Hắn nhấp môi dưới: "Bảo bảo, em thật tốt."



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh yếu ớt liếc hắn một cái: "Ăn đồ ăn của anh đi."



Ngôn Ngộ cười cúi đầu xuống uống canh, ban đêm Thẩm Tứ Minh làm xong việc, sang đây thăm hắn, còn mang theo mấy đồng nghiệp.



Sơ Tranh hầu hạ Ngôn Ngộ là đã rất nể tình, không có tâm tình hầu hạ bọn họ, Ngôn Ngộ lại không tiện ra ngoài, Sơ Tranh trực tiếp kêu người tới, đầu bếp đỉnh cấp của khách sạn năm sao khuynh tình hiến nghệ.



Có người ở bên kia gào: "Không nghĩ tới có một ngày, tôi cũng có thể được hưởng thụ đãi ngộ của nữ chính trong phim truyền hình, đợt này đúng là không uổng công."



Thẩm Tứ Minh nghiêng chân, hừ lạnh một tiếng: "Đáng tiếc cậu không có mệnh nữ chính."



"Thẩm đội, anh đừng có đả kích đội viên của mình như thế chứ? Tâm lý chịu thương tích rất nghiêm trọng."



Thẩm Tứ Minh chậc một tiếng: "Tôi thấy các cậu gần đây rất nhàn."



Gần đây không có vụ án gì, bọn họ cũng có thể thả lỏng một chút.



"Thẩm đội anh ngậm miệng lại đi!" Có đội viên vội vàng ngăn cản Thẩm Tứ Minh nói chuyện: "Chúng tôi cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, thiên hạ thái bình, nhà nhà sung sướng."



"Đúng đúng đúng!" Thẩm đội vừa mở miệng nói, chính là miệng quạ đen.



Một đám người cướp lời, không cho phép Thẩm Tứ Minh nói chuyện.



Thẩm Tứ Minh không thú vị, quay lại nhìn Ngôn Ngộ bên kia.



Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh xem máy tính, Ngôn Ngộ thì nhìn cô.



"Này."



Thẩm Tứ Minh chọc hắn một cái.



"Làm gì?" Biểu cảm si mê trên mặt Ngôn Ngộ, trong nháy mắt thu liễm xuống.



"Cậu học đại học trở mặt chuyên nghiệp à?" Thẩm Tứ Minh phun tào một câu: "Trông thấy tôi không vui như vậy sao? Đến, cười cho gia xem một cái."



Cạch ——



Tiếng đánh bàn phím của Sơ Tranh tăng lớn.




Là anh cầm dao, có ý đồ bất chính với em trước được không?



Anh ủy khuất cái gì!



"Vừa rồi anh muốn làm gì?" Sơ Tranh lạnh mặt hỏi.



Hầu kết Ngôn Ngộ lăn động một cái, hắn khom người xuống, ghé vào bên giường: "Bảo bảo, sờ tóc không?"



"Không." Sơ Tranh cự tuyệt: "Trả lời vấn đề của em, có phải anh muốn giết em không?"



"Anh không có..."



Ngôn Ngộ đem thần sắc ủy khuất hiện ra mặt.



"Vậy anh cầm dao làm gì?"



Ngôn Ngộ không giải thích được.



Sơ Tranh mở đèn lên, Ngôn Ngộ lập tức bại lộ trong ánh sáng, hắn có chút hoảng hốt cúi đầu xuống, ngón tay nắm thật chặt tay Sơ Tranh.



Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu.



"Cút lên đây."



Ngôn Ngộ dùng cả tay cả chân, thận trọng bò lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh.



Sơ Tranh chống đỡ thân thể nhìn hắn: "Vừa rồi có phải là anh muốn giết em không?"



"Anh... anh mơ thấy ác mộng."



"Nói nghe một chút." Nếu không phải ác mộng thì xem em đánh anh thành ác mộng thế nào.



"Anh mơ thấy em muốn rời khỏi anh, còn nói không thích anh." Ngôn Ngộ nắm lấy tay áo cô: "Anh sợ. Bảo bảo, em sẽ rời khỏi anh sao?"



Trái tim Sơ Tranh vô cớ bị nhéo một cái, có chút khó chịu.



"Sẽ không."



"Mãi mãi cũng sẽ không sao?"



"Ừ."



Người đàn ông vươn tay, ôm lấy cô, đem mặt chôn trong cổ cô, trầm thấp nói: "Bảo bảo đã đồng ý với anh, thì không thể đổi ý, bằng không thì anh sẽ dùng những biện pháp khác, để bảo bảo vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh."



Sơ Tranh sờ đầu hắn một chút, không lên tiếng.



Năm phút sau, Sơ Tranh xoay người nằm xuống: "Sáng mai lấy hết dao của anh ra đây cho em, còn để cho em nhìn thấy, cẩn thận chân của anh."



"... Ừm." Ngôn Ngộ ngừng một chút: "Bảo bảo nói là chân nào của anh?"



Biểu cảm của Ngôn Ngộ có chút thay đổi, ẩn ẩn hút khẩu khí.



Đèn trong phòng đột nhiên tối sầm xuống.



*



VỊ DIỆN THỨ 19 HOÀN TẤT!