Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 709 : Vấn tiên hoàng tuyền (xong)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Sơ Tranh tiểu thư, cô có manh mối gì không?"



Tô Đề Nguyệt ở bên cạnh hỏi.



"Không có."



Thứ đồ chơi này Linh trị dao động quá thấp, cô có thể có đầu mối gì?



Linh trị có thể xem như một loại năng lượng.



Đây là biện pháp tốt nhất để tra tìm ra sinh vật không biết.



Cái con sinh vật không có hộ khẩu vừa rồi, không có bất kỳ ký thể gì.



Trong không khí, sinh vật không biết là trong suốt, căn bản không nhìn thấy —— không có ký thể, sinh vật không biết vẫn có tính công kích như cũ.



"..." Tô Đề Nguyệt hơi hút khẩu khí: "Vậy Sơ Tranh tiểu thư có đối sách gì."



Ngay cả cô cũng không tìm ra được...



Đáy lòng Tô Đề Nguyệt ẩn ẩn có chút lo nghĩ, luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.



Sơ Tranh giọng điệu tùy ý: "Chờ."



Toàn bộ trang viên cô đều đã xem qua, không phát hiện dị thường, con không có hộ khẩu kia nếu không phải làm xong liền chạy án, thì chính là dùng năng lực đặc biệt giấu mình đi rồi.



Mặc kệ là loại nào, cô đi tìm đều quá phiền toái.



Cho nên...



"Nó sẽ ra ngoài sao?" Hồ Thạc ở bên cạnh run rẩy đến kịch liệt, còn có chút không cách nào tiêu hóa những chuyện này: "Tiên sinh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ."



"Xảy ra chuyện chỉ có thể đại biểu cho số mệnh hắn không tốt."



Hồ Thạc trừng lớn mắt: "Sơ Tranh tiểu thư, tôi mời ngài đến bảo vệ tiên sinh."



"Ồ, phải không."



Giọng điệu vân đạm phong khinh kia của Sơ Tranh, làm đáy lòng Hồ Thạc bồn chồn.



Cầu cứu nhìn về phía Tô Đề Nguyệt.



Tô Đề Nguyệt cũng không có cách nào, đã nói, cô không có khế ước tinh thần gì, nói trở mặt liền trở mặt.



"Sơ Tranh tiểu thư, có thể xin chút thời gian nói chuyện hay không?"



Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn Hồ Thạc.



Hồ Thạc: "???"




Sơ Tranh yếu ớt liếc ông ấy một cái: "Chú trốn thuế." Tính là người thành thật gì, cũng không cảm thấy ngại khi nói à, biết xấu hổ chút đi.



Đại thúc trừng Sơ Tranh một cái: "Vốn chỉ buôn bán nhỏ, nộp thuế cái gì, cháu nộp sao?!"



Sơ Tranh cúi đầu xuống tiếp tục ăn mì, xem như không nghe thấy.



Đại thúc hừ một tiếng, nói tiếp: "Ngay lần trước đấy, còn có người bộ dạng khả nghi lảng vảng ở trước cổng nhà cháu..."



Bộ dạng khả nghi...



Người của Hồ Thạc?



Hồ Thạc tới vẫn luôn một thân một mình, chưa từng thấy hắn dẫn ai theo.



Không phải người của Hồ Thạc, vậy đó là ai?



Sơ Tranh cọ mặt xong, trở về cửa hàng của mình.



Hai người giấy đoan đoan chính chính ngồi ở một cái bàn bên cạnh cửa hàng, tựa như hai bạn nhỏ đang chờ ăn cơm.



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh không nhìn bọn nó, từ từ lên lầu.



Người giấy bên bàn, đồng thời quay đầu, nhìn về phía Sơ Tranh, đôi môi đỏ thẫm dường như còn đỏ hơn cả trước đó, đường cong cũng kéo ra lớn hơn.



Trong không khí cũng có cảm giác âm trầm quỷ quyệt khủng bố lưu động.



Cộp cộp cộp...



Sơ Tranh xuống lầu, vừa liếc mắt, liền đối đầu với hai người giấy đang cười quỷ dị.



Má ơi!



Muốn hù chết ai vậy!



Sơ Tranh hít sâu, trấn định xuống lầu, một tay xách một con, một con nhét vào trong ngăn tủ, một con ném lên kệ đèn trên trần nhà.



Làm xong những chuyện này, Sơ Tranh lấy người máy ra.



Không cần Sơ Tranh nói gì, màn hình ảo tự động mở ra, từng hàng chữ hiển lộ ra ——



Hồ sơ của sinh vật không biết X001



Hồ sơ của sinh vật không biết X002



...



Hồ sơ của sinh vật không biết X234



Hồ sơ của sinh vật không biết X346



...