Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 710 : Yêu tinh quốc dân (1)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh cảm thấy cần phải hảo hảo tâm sự với Vương bát đản.



Cô chỉ xem hồ sơ đến quá đau đầu, quyết định ngủ một hồi.



Kết quả vừa mở mắt ra liền phát hiện vị trí hoàn cảnh của mình thay đổi.



Quá phận!



Vương bát đản rất lợi hại nha!



【 Cám ơn tiểu tỷ tỷ khích lệ. 】 Vương Giả ngượng ngùng lên tiếng.



Sơ Tranh: "..."



Sơ Tranh không lựa chọn tự sát.



Dù sao tự sát cũng không thể quay về được.



Có chút tức giận.



Giống như trò chơi vừa mở khóa, bị Vương bát đản khống chế vậy.



Cô chỉ có thể lựa chọn phục sinh...



Vương bát đản con chó điên này!



Sơ Tranh tỉnh táo lại, đánh giá vị trí của mình, là một căn phòng rất bình thường, nhìn từ vật phẩm và cách trang trí trong phòng, hẳn là phòng của con gái ở.



...



Ba mươi năm trước, trời giáng tiếng sấm trọn vẹn ba ngày ba đêm.



Sau ba ngày ba đêm, những yêu vật đã từng ngủ say, dồn dập thức tỉnh.



Chuyện đầu tiên sau khi yêu vật thức tỉnh, chính là triển khai trả thù tàn sát nhân loại.



Trong nhân loại, có một số người thức tỉnh được năng lực có thể chống lại yêu.



Trận chiến 30 năm trước, dẫn đến nhân loại và yêu đều tổn thất nặng nề, yêu lựa chọn ẩn mình đi, không tiếp tục phát động công kích.



Nguyên chủ Sơ Tranh, chính là một trong những yêu thức tỉnh kia.



Nhưng thời gian cô ấy thức tỉnh, thì đã là ba mươi năm sau.



Trong nhân loại có liên minh Liệp Yêu Sư, chuyên môn đối phó với những yêu ra tay với nhân loại.



Lúc nguyên chủ tỉnh lại, đúng lúc đụng trúng Liệp Yêu Sư.



Lúc ấy cô ấy còn không biết Liệp Yêu Sư là cái gì, chỉ biết nhân loại muốn gây bất lợi cho mình, nên giết chết hai người mới chạy thoát được.



Nhưng nguyên chủ cũng bị trọng thương.



Cô ấy bị một nhân loại tên là Lý Tiểu Ngư nhặt về.



Lý Tiểu Ngư muốn thu phục cô ấy cho mình sử dụng, nhưng nguyên chủ không chịu, Lý Tiểu Ngư liền nhốt cô ấy lại.
Lúc đánh nhau không sợ lộ hàng sao?



"Đại tiểu thư!"



Người đàn ông phi thân đi bắt Lý Tiểu Ngư.



Rõ ràng đã bắt được Lý Tiểu Ngư, nhưng trên cổ tay đột nhiên đau xót, một cỗ lực lượng không cách nào phản kháng kéo y ra ngoài, cảm giác mất trọng lượng đánh tới.



Sơ Tranh đi đến biên giới, cúi người nhìn xuống phía dưới.



Nơi này là lầu tám mươi mấy, chỗ cao nhất trong thành phố, phía dưới ánh đèn nê ông làm nổi bật toàn bộ thành thị đến vô cùng đẹp đẽ.



Lý Tiểu Ngư và người đàn ông kia bị treo ở giữa không trung, dập dờn theo gió.



Khi Sơ Tranh cúi người đi xem, một đạo công kích sắc bén, từ phía dưới đánh tới.



Sơ Tranh lập tức lui vào bên trong.



Thủy tinh chịu lực công kích, mẩu thủy tinh rào rào rơi xuống.



Ầm!



Cửa phòng bị người thô lỗ đá văng.



Đám người nối đuôi nhau mà vào, nhìn chằm chằm Sơ Tranh.



"..."



Nhiều người như vậy đối phó với một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta, thích hợp sao?



Sơ Tranh mặt không cảm xúc vuốt lại mái tóc vàng óng bị gió thổi loạn, thân thể nhảy lên, quả quyết tiêu sái nhảy vào hư không.



Lý Tiểu Ngư nhìn Sơ Tranh rơi xuống, ngay lập tức vung ra hai đạo công kích.



Sơ Tranh tuỳ tiện tránh khỏi hai đạo công kích kia, rơi xuống bên người Lý Tiểu Ngư, Lý Tiểu Ngư trông thấy rõ ràng thần sắc trên mặt cô, đó là một loại... Lạnh lùng mà Lý Tiểu Ngư không hình dung ra được.



"A!"



Lý Tiểu Ngư lần nữa rơi xuống, theo bản năng rít lên một tiếng.



Ngân quang dưới chân Sơ Tranh lấp lóe, tốc độ rơi xuống giảm bớt, cuối cùng vững vàng ngừng trong hư không.



Mà Lý Tiểu Ngư lần nữa đập xuống từ bên người cô, tính cả người đàn ông kia nữa.



Lý Tiểu Ngư vốn có thể làm chậm lại tốc độ rơi xuống, nhưng mà trên thân giống như có thứ gì đó đang đè ép.



Rầm ——



Bên tai lâm vào trong một mảnh tĩnh mịch.



Nơi ánh mắt cô ta có thể đụng tới, nữ sinh giẫm lên một đạo ngân quang, phía sau là trăng sáng treo cao, tóc dài phi dương, giống như tử thần đứng giữa hư không.



***



Vị diện này xưng hô sẽ có chút loạn, vì ta cảm thấy khác loài mà cứ tôi - cô thì không bá khí cho lắm.



Khó chịu cứ nói ~ω~