Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 72 : Đỉnh cao Ma giới (7)

Ngày đăng: 01:28 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sao lại thổ huyết rồi?



Sơ Tranh nắm cổ tay hắn nhìn kĩ, ngoại thương gần như đều khỏi hẳn, chứng minh là có hiệu quả, nhưng sao lại thổ huyết được? Làm hắn thổ huyết, hắn có còn cảm thấy cô là một người tốt không?



"Ngươi không thoải mái chỗ nào?" Sơ Tranh hỏi hắn.



Ly Đường thần chí không rõ, tựa vào ngực Sơ Tranh, khuôn mặt trắng bệch thảm thương, không có cách nào nói chuyện được.



Sơ Tranh cẩn thận nhớ lại những chuyện liên quan đến Ly Đường vừa được tiếp thu, nhưng dường như cũng không đề cập đến điểm này, chỉ nói đến chuyện hắn bị Tống công tử tra tấn, rồi chạy trốn...



Cho nên tại sao Ly Đường lại hộc máu, đến một chút đầu mối cô cũng không có.



Vạt áo trước cổ Ly Đường hơi mở ra, lúc này vạt áo bên cạnh bị máu thấm ướt, lại đang không ngừng lan tràn ra.



Sơ Tranh kéo vạt áo, lộ ra đầu vai.



Trước đó cô đã nhìn thấy vết thương xuyên qua kia, lúc này chính nó thấm máu ra ngoài, không chỉ có bả vai, mà đầu gối cũng bị như thế.



Sơ Tranh buông hắn xuống, vén ống quần lên, cuốn tới trên đầu gối.



Vết thương trên bả vai và đầu gối gần giống như nhau...



"Này." Sơ Tranh chống giường, cúi người gọi Ly Đường: "Thương thế trên người ngươi làm sao mà bị?"



Trên trán Ly Đường mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, căn bản không có cách nào trả lời cô.



Sơ Tranh đáy lòng bực bội.



Thật phiền!



Xử lý là được rồi!



...



Ly Đường có cảm giác như mình đang bị nướng trên lửa, xương cốt dường như cũng đang bị thiêu đốt, không biết trôi qua bao lâu, hắn mới cảm giác tốt hơn một chút.



Hắn muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng nề, làm thế nào cũng không mở ra được.



Thân thể giống như bị thứ gì đè ép, thở không thông, tứ chi cứng ngắc.



Ly Đường đột nhiên bừng tỉnh, hắn mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào tấm màn trên đỉnh đầu.



Không phải nhà tù tối tăm, dơ dáy bẩn thỉu, ẩm ướt, chuột chạy khắp nơi kia.




Hắn giống như đang rơi vào thế giới của chính mình, mặc kệ Sơ Tranh nói gì, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.



Sơ Tranh nhét hắn vào trong chăn, đi qua đi lại trong phòng, hoàn cảnh xung quanh đều ngập tràn hai chữ "phiền phức".



...



"Chính là chỗ này!"



Ly Đường bị tiếng ồn ào đánh thức, ngoài cửa sổ có ánh lửa lập lòe, cơ hồ chiếu sáng cả căn phòng.



Sơ Tranh đứng trước cửa sổ, cửa sổ trước mặt mở ra một nửa, cô đang nhìn xuống phía dưới.



Phía dưới, chưởng quỹ đang cùng người dẫn đầu nói gì đó, tựa hồ muốn cản bọn họ lại, nhưng đám người kia vẫn ngang ngược tiến vào trong.



Tiếp đó, có người đuổi những vị khách còn lại trong khách điếm ra, có người đi về phía gian phòng của cô.



Sơ Tranh đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn Ly Đường một chút.



Ly Đường nắm chăn, vô thanh vô tức đối mặt với cô.



"Mở cửa! Ra đây!"



"Người bên trong ra đây cho ta!"



Sơ Tranh đi về phía cửa, thuận tay cầm áo khoác đang treo trên ghế mặc vào.



Kẹt ——



Sơ Tranh mở cửa, trên hành lang bên ngoài có một đám người cầm đuốc, tất cả bọn họ đều là người nhà họ Tống.



"Chính là nàng ta!" Có một người đứng phía sau đám người kia chỉ vào cô: "Ta đã từng nhìn thấy, thanh hung khí kia là của nàng, là nàng giết Tống công tử! Nàng là hung thủ!"



Ánh mắt lãnh đạm của Sơ Tranh quét về phía người đang xác nhận mình kia, hắn chính là tên trộm lúc trước cô gặp phải.



Tên trộm đối diện với ánh mắt Sơ Tranh, sau lưng không khỏi phát lạnh, lập tức trốn vào đám người phía sau.



"Tốt cho ngươi một con ác phụ, dám giết hại công tử nhà chúng ta!" Người nhà họ Tống mặt mũi tràn đầy lửa giận.



"Ngươi có chứng cứ?" Sơ Tranh vòng hai tay ôm ngực, giọng điệu bình tĩnh hỏi.



"Đây chính là chứng cứ!" Người kia ném thanh linh khí nhuốm máu tới trước mặt Sơ Tranh.



Linh khí đụng vào sàn nhà bằng gỗ, phát ra âm thanh nặng nề.



"Có người tận mắt nhìn thấy ngươi mua thanh kiếm này, công tử của chúng ta lại chết bởi thanh hung khí này." Người nói chuyện chỉ vào tên trộm: "Hắn còn trông thấy ngươi xuất hiện ở gần hiện trường xảy ra án mạng, không phải ngươi thì là ai!"