Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 73 : Đỉnh cao Ma giới (8)

Ngày đăng: 01:28 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Linh khí là ta mua." Sơ Tranh gật đầu, sau đó mặt không đổi sắc chỉ vào tên trộm: "Nhưng thanh linh khí này đã bị hắn trộm đi."



Sắc mặt tên trộm đại biến, kêu to lên: "Ta không có, nàng nói lung tung, chính là nàng giết Tống công tử."



"Nói là ta giết, có chứng cứ không?"



"Thanh linh khí này chính là chứng cứ!" Tên trộm rống to.



"Bị ngươi trộm."



"Ta không có!" Tên trộm phản bác, oán độc trừng mắt nhìn Sơ Tranh: "Ta không trộm, nàng đang nói láo, nàng nói láo, nàng mới là hung thủ!"



Người nhà họ Tống nhìn Sơ Tranh, lại nhìn tên trộm, đột nhiên không biết nên tin tưởng ai, đến cùng là ai giết công tử của bọn họ?



Sơ Tranh một mực chắc chắn linh khí của mình bị trộm, Tống công tử chết không có quan hệ gì với cô.



Biểu hiện của cô trấn định lại thong dong, hoàn toàn không có bối rối và khẩn trương của một hung thủ.



Ngược lại tên trộm lớn tiếng kêu la, nhìn càng đáng nghi hơn.



Người nhà họ Tống có chút lưỡng lự, cuối cùng quyết định mang cả Sơ Tranh và tên trộm về, bất kể là ai, chắc chắn có một người là hung thủ.



"Cô nương, xin đắc tội, mời ngươi theo chúng ta hồi phủ, nếu như không phải ngươi làm, chúng ta sẽ nhận lỗi với ngươi."



"Không rảnh." Sơ Tranh lui trở về phòng, muốn đóng cửa.



Người đang nói chuyện kia nhướng mày, tiến lên một bước, chống cửa: "Cô nương, nếu ngươi muốn rửa sạch hiềm nghi, tốt nhất nên cùng chúng ta hồi phủ."



Sơ Tranh mặt không cảm xúc phản bác: "Các ngươi chỉ dựa vào một câu, liền hoài nghi ta, có phải ta cũng có thể dựa một câu, nói ngươi là hung thủ, ngươi lại vừa ăn cướp vừa la làng không?"



Người kia: "..."



Người kia còn chưa nghĩ ra nên nói gì, Sơ Tranh đột nhiên động thủ, một cước đạp bay hắn ra ngoài.



Người kia bay thẳng ra ngoài, đụng gãy lan can hành lang, rớt xuống dưới lầu khách điếm.



Sơ Tranh nhìn những người nhà họ Tống còn đang khiếp sợ, mặt lạnh lùng buông một câu: "Ta đã nói, không phải ta, nếu còn dám tới chỗ này, ta giết chết các ngươi."



Phanh ——



Cửa phòng bị đóng lại, người dẫn đầu đã bị đạp bay, bọn họ cũng không dám tiến lên, đi xuống lầu tìm người dẫn đầu.




"Muốn nói gì thì nói đi."



"..." Ly Đường bị phát giác, dứt khoát mở miệng: "Ngươi là Ma tộc?"



"Đúng không."



"..." Phải là phải, không phải là không phải, đúng không là có ý gì?



"Ma tộc bị phong ấn ở Ma thành dưới mặt đất, tại sao ngươi ra được?"



"Phụ thân ngươi ra thế nào, thì ta ra thế ấy."



Ly Đường nhíu mày, giọng điệu có chút có biến hóa: "Ngươi biết phụ thân ta?"



Mẫu thân hắn rất ít khi nhắc đến phụ thân, nhưng hắn biết, mẫu thân rất yêu phụ thân hắn, nàng tuyệt đối không hối hận.



Mẫu thân từng nói, phụ thân hắn không phải cố ý vứt bỏ bọn họ, y có nỗi khổ tâm.



Nếu có cơ hội...



"Không biết." Sơ Tranh nói.



"Vậy tại sao ngươi lại cứu ta?"



Sơ Tranh hơi nắm chặt tay, nghiêm túc như đang tuyên thệ: "Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, làm một người tốt."



Phải nghiêm túc làm một người tốt, bằng không thì sẽ chết...



Không phải, là kéo ngược lại, không thể kéo ngược lại!



Kiên quyết không!



"..."



Người này không có bệnh chứ?



Nếu như lời này từ một tu sĩ nhân loại nói ra, hắn có thể sẽ tin.



Nhưng cô là một Ma tộc, mà lại nói mình phải làm một người tốt, thế thì người tốt trên thế giới này đều chết hết rồi sao?



Hơn nữa, trước đó, phương thức đối đãi của cô, nhìn thế nào cũng cảm thấy cô đang cố ý chỉnh hắn, có chỗ nào giống người tốt đâu?



Nữ nhân này thật là kỳ quái...