Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 735 : Yêu tinh quốc dân (26)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sứ mệnh là Chung Ly gia truyền thừa qua từng thế hệ.



Đây không phải chuyện Trang Kỷ có thể giải thích rõ ràng được.



Hơn nữa hắn cảm thấy tam quan của mình và Sơ Tranh không quá hợp nhau, căn bản cũng không thể giải thích nổi.



Sơ Tranh cũng không có ý tứ đi sâu thảo luận về ‘sứ mệnh’ gì đó.



Cô cân nhắc lại, đơn giản thô bạo đưa ra biện pháp giải quyết: "Giết con yêu hạ nguyền rủa kia không phải được rồi sao."



Cởi chuông phải do người buộc chuông.



Yêu hạ nguyền rủa chết.



Nguyền rủa tự nhiên sẽ bị phá.



Trang Kỷ cười khổ: "Cô chưa từng vào yêu tháp, không biết bên trong đều là loại yêu gì."



Nếu thật sự dễ dàng như vậy, thì các vị tổ tiên Chung Ly gia, đã sớm làm từ lâu rồi.



"Cho nên người ngoài có thể đi vào?"



"Có thể thì có thể..."



"Vậy là được rồi, ta vào giết con yêu kia." Sơ Tranh như đã định liệu từ trước, nói làm liền làm: "Vào từ chỗ nào?"



Trang Kỷ: "..."



"Tiểu yêu, yêu trong yêu tháp có những con từ mấy ngàn năm trước, ngươi đi vào chính là chịu chết." Thanh âm sâu kín của Tầm Ẩn truyền đến.



"Sao ngươi biết ta đi vào chính là chịu chết, có lẽ ta còn lợi hại hơn bọn họ thì sao." Mấy ngàn năm thì thế nào, không phải cũng bị nhốt trong tháp không ra được à.



"Tiểu yêu, rốt cuộc tự tin của ngươi từ đâu tới?" Tầm Ẩn tò mò.



"Trời sinh."



Vô địch chính là lợi hại như vậy đấy.



"..."







Cho dù Sơ Tranh muốn đi vào cũng không được, người có thể mở ra yêu tháp chỉ có Chung Ly Lạc.



Nhưng bây giờ Chung Ly Lạc bị thương, căn bản không có cách nào mở yêu tháp ra.



Sơ Tranh ném cho Trang Kỷ một viên nội đan.



Dùng nội đan chữa trị, xác thực rất nhanh liền tốt lên.




Cửa của yêu tháp chỉ còn lại một đường nhỏ, sắp triệt để khép lại.



Thân thể Tầm Ẩn đột nhiên hóa thành một tia ánh sáng, trước khi cửa yêu tháp đóng lại, tiến vào bên trong.



Cửa lớn của yêu tháp khép lại, trong hư không có lực lượng vô hình khuếch tán ra bên ngoài, lan đến gần Chung Ly Lạc.



Thân thể Chung Ly Lạc mềm nhũn, ngã xuống đất.



"Tiểu thiếu gia! Tiểu thiếu gia..."







Yêu tháp.



Tòa yêu tháp này, không khác gì lắm so với những tòa tháp bình thường, ở giữa trống rỗng, bốn phía thì giam giữ yêu.



Những con yêu tráng kiện bị xích sắt khóa lại, có tỉnh dậy gào thét, có cuộn mình thành một cục ngủ say.



Trên không trung còn có yêu không bị giam giữ, bọn họ không chút kiêng kỵ bay lượn trên không trung, phát ra tiếng cười vui đùa ầm ĩ.



Ánh sáng rơi vào giữa yêu tháp.



Cả tòa yêu tháp trong nháy mắt lâm vào yên tĩnh.



Y phục hoa lệ phức tạp chậm rãi xuất hiện từ trong ánh sáng, thân hình thon dài thẳng tắp phóng ra, cái bóng ném trên mặt đất, kéo đến thon dài quỷ dị.



Ánh sáng dần dần tán đi, nam tử mặt như trăng sáng chắp tay đứng ở chính giữa.



Hắn hơi ngước mắt, nhìn về phía yêu trên không trung.



Trong đôi mắt màu mực có hồng quang hiển hiện, yêu khí cường đại quét ngang mà qua.



"A!!"



Yêu trên không trung thét lên chói tai chạy trốn sang bốn phía.



Mũi chân Tầm Ẩn điểm nhẹ lên mặt đất, phi thân mà lên, rơi vào trên hành lang tầng bốn của yêu tháp.



Hắn không nhanh không chậm đi dọc theo hành lang.



Những con yêu ngủ say dồn dập thức tỉnh, gầm nhẹ lùi vào bên trong, xích sắt vang lên tiếng ào ào.



Những nơi hắn đi qua, yêu vật lui tán.



Tầm Ẩn dừng lại trước mặt một con yêu: "Trông thấy con tiểu yêu vừa tiến vào không?"



Yêu bị tra hỏi núp trong góc khuất.



Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tầm Ẩn, đó là sự e ngại đối với đại yêu quái mạnh.



"Không biết sao?" Tầm Ẩn giơ tay, yêu trong góc bị một cỗ lực lượng hút về phía trước, bị Tầm Ẩn cách lan can bắt lấy: "Vậy thật đáng tiếc..."