Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 747 : Ác nữ làm ruộng (3)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Còn chờ ta đưa tới cửa, năng lực nghiệp vụ của các ngươi trâu như vậy cơ à, cướp bóc làm gì, đi bán hàng đa cấp đi cho rồi.



Ba người: "..."



Mặc dù cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng không cách nào phản bác được.



Ba người liếc nhau —— trong bóng tối, kỳ thật cũng xem không hiểu đối phương muốn biểu đạt cái gì.



"Lên không?"



"Lên... Đi."



Đã đuổi theo tới đây, không thể tay không mà về được!



Người ở giữa ra lệnh: "Đi."



Hai người khác một trái một phải bò lên hai bên tảng đá.



Trên vách núi cỏ hoang mọc thành bụi, dốc đứng trơn trượt.



Người bên trái bò nhanh hơn, đã sờ đến tảng đá. Vừa muốn đi lên, cằm liền bị đá cho một cước, lăn ùng ục xuống dưới, đập xuống đất.



"Ôi..."



Người bên phải theo bản năng nhìn xuống phía dưới, kết quả chính là gã cũng bị đá lăn.



Hai người lăn xuống dưới, người đang đứng lui lại mấy bước, có chút không dám tiến lên.



Sơ Tranh nhảy từ trên tảng đá xuống.



"A!!"



Người kia kêu to vọt tới chỗ Sơ Tranh.



Sơ Tranh đá một cước vào bụng gã, đạp người lên trên vách núi đá.



Sơ Tranh chỉnh đốn ba người này một phen.



Ba người đau đến kêu ngao ngao, hoang vu dã lĩnh, quả thực có chút doạ người.



Trên một cái lối nhỏ ở nơi xa, hai đạo nhân ảnh bị âm thanh kia làm cả kinh đến mức dừng lại.



Bóng người phía trước cảnh giác hỏi: "Âm thanh gì thế?"



Người phía sau khiêng một cái túi vải, túi vải rất dài, bên trong giống như giấu người.



Người gánh túi vải, nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới một chút: "Sói à."



"Không giống lắm, có chút giống tiếng người kêu thảm."



Cách xa, âm thanh kia có chút mơ hồ, cùng với tiếng gió ảnh hưởng, nghe thấy càng thêm mơ hồ.
Giang Ngọc Ngọc lập tức quýnh lên: "Nương, con lừa nương làm gì, thật sự là nàng, nàng có rất nhiều bạc."



"Ngọc Ngọc, có phải con nhìn lầm rồi không?" Giang Đại Sinh nói: "Con đêm qua, sao lại biến thành thế kia."



"Chính là nàng ép con ăn, con ăn đến nôn. Cha, nương, những điều con nói đều là sự thật!!" Giang Ngọc Ngọc nhịn không được đề cao âm điệu.



Dương Thúy Thúy xoay người đi vào lần nữa, ngay trước mặt Sơ Tranh, lật tung toàn bộ phòng một lần, ngay cả giường của Sơ Tranh cũng tìm hết một lượt.



Đừng nói bạc, ngay cả một cọng lông cũng không nhìn thấy.



Giang Ngọc Ngọc cũng vào phòng: "Giang Sơ Tranh, có phải đêm qua ngươi ở trong tửu lâu không."



"Ngươi nhìn lầm." Sơ Tranh phủ nhận đến đúng lý hợp tình.



"Sao ta có thể nhìn lầm, lúc ấy rất nhiều người nhìn thấy!" Giang Ngọc Ngọc nghiêm nghị nói: "Chính là ngươi, ngươi đi ra ngoài! Tiền trên người ngươi đâu? Giao ra!"



"Ta không ra ngoài."



"Ngươi nói dối!"



"Ngươi có chứng cứ không?"



"Ta..."



Sơ Tranh và Giang Ngọc Ngọc bên nào cũng cho là mình phải.



Hơn nữa nhìn vào tình huống như vậy, Sơ Tranh càng có lý nhiều hơn.



"Nương, nàng nói láo, nàng thật sự đi ra ngoài, nàng còn..."



"Đi!" Dương Thúy Thúy kéo Giang Ngọc Ngọc ra ngoài, lúc đóng cửa, Dương Thúy Thúy lại cảnh cáo Sơ Tranh: "Qua một thời gian ngắn Trương viên ngoại sẽ tới đón ngươi, ngươi an phận một chút cho ta."



Ầm!



Cửa phòng đóng lại, khóa ngoài.



Cái căn phòng rách nát này, căn bản không cách âm.



Dương Thúy Thúy và Giang Ngọc Ngọc ở bên ngoài nói chuyện, Sơ Tranh nghe không sót một chữ nào.



Tính cách của hai mẹ con nhà này không khác nhau là mấy, nói nói một chút liền cãi vã.



Giang Đại Sinh bị kẹp ở giữa, một hồi khuyên Dương Thúy Thúy, một hồi khuyên Giang Ngọc Ngọc, trái phải không chiếm được chỗ tốt.



Cuối cùng đương nhiên là Dương Thúy Thúy chiếm thượng phong, đuổi Giang Ngọc Ngọc về phòng.



"Cha tụi nhỏ, ngươi cảm thấy rốt cuộc nàng có ra ngoài không?" Dương Thúy Thúy hỏi Giang Đại Sinh.



"Nếu nàng thật sự ra ngoài, còn trở về làm gì." Giang Đại Sinh thấp giọng nói.



Dương Thúy Thúy nghĩ lại, cảm thấy có đạo lý.



"Cũng đúng..."