Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 750 : Ác nữ làm ruộng (6)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Giang Lương Nghiệp xảy ra chuyện lớn như vậy, Dương Thúy Thúy mỗi ngày đều vội vàng chăm sóc gã, không rảnh tìm Sơ Tranh gây phiền phức.



Giang Ngọc Ngọc muốn trả thù, làm ra các loại châm chọc khiêu khích với Giang Lương Nghiệp, nhiều lần bị Dương Thúy Thúy trông thấy, bị mắng đến máu chó ngập đầu.



Ngày nào Sơ Tranh cũng an vị ở cửa ra vào, nhìn cái nhà này gà bay chó chạy.



Chờ Giang Lương Nghiệp khá hơn một chút, Dương Thúy Thúy mới nhớ tới Sơ Tranh.



"Gần đây nha đầu chết tiệt kia đang làm gì?" Dương Thúy Thúy nghĩ đến bản thân không nhốt cô lại, còn lo lắng cô chạy, nhưng gần đây ngày nào cũng có thể trông thấy cô ở cửa ra vào.



"Có thể làm gì, cả ngày ngồi ở cửa." Giang Ngọc Ngọc tức giận.



Nhàn nhã giống như đại tiểu thư vậy.



"Ca của ngươi đều đã như vậy, ngươi còn cả ngày vung sắc mặt cho ai xem hả?!" Không biết tại sao Dương Thúy Thúy lại bị chọc giận, đâm trán Giang Ngọc Ngọc mắng.



Bất mãn liên tục đọng lại của Giang Ngọc Ngọc bộc phát: "Cũng không phải con làm hắn biến thành thế kia, nương đi tìm Giang Sơ Tranh kìa!"



"Ngươi còn dám mạnh miệng với ta à!"



Lúc này Dương Thúy Thúy không dám đi tìm Sơ Tranh gây chuyện.



Bởi vì lời đồn đại trong làng, đều nói Giang Lương Nghiệp không bằng cầm thú, ngay cả muội muội của mình cũng không buông tha.



Còn có lời của Tam gia gia...



Mụ ta không quan tâm, nhưng mụ ta không thể để con trai mình mang tiếng xấu.



Cho nên cỗ oán khí này, chỉ có thể phát trên người Giang Ngọc Ngọc.







Nhoáng một cái đã qua nửa tháng.



Lời đồn đại trong làng không ngừng, mặc dù đại bộ phận đều nói Giang Lương Nghiệp.



Nhưng cũng có một số người nói cô.



Tỉ như gì mà —— nói không chừng chính là nàng câu dẫn Giang Lương Nghiệp trước.



Lại tỉ như cái gì mà —— ta thấy nàng cũng không biết an phận, ai mà biết có cái đức hạnh gì.



Sơ Tranh ngồi xổm trên đường lớn, nghe đám đàn bà giặt quần áo phía dưới bát quái.



Thần sắc lãnh đạm, giống như người bọn họ đàm luận không phải cô.



"Quan gia tới, quan gia tới!!"
Những quan binh này khá tốt, mặc dù có chút bạo lực, nhưng cũng không tổn thương người.



Đứa trẻ bị đẩy sang bên cạnh, quan gia kia đang chuẩn bị cầm lương thực đi, đột nhiên có người tiến vào, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm hai câu.



Quan gia nhìn ra bên ngoài một chút, lại nhìn đứa trẻ tuyệt vọng trên mặt đất.



Ném lương thực về: "Được rồi, năm nay vận khí ngươi tốt, sang năm phải chuẩn bị đủ lương thực đấy."



Quan gia mang người đi sang nhà tiếp theo.



Đứa trẻ ôm lương thực vội vàng nói lời cảm tạ.



Quan gia đi ra được một khoảng cách, dừng ở phía sau, đi song song với Sơ Tranh: "Tiểu nương tử, nếu không ngươi giúp cái thôn này nộp luôn đi? Chúng ta cũng sẽ không cần phiền phức đi thu."



Thu lương thật là phiền.



Những thôn dân này náo, nhà nào cũng dây dưa thật lâu.



Nếu như nhà giàu Sơ Tranh trực tiếp cho bạc, bọn họ liền có thể làm xong việc sớm hơn một chút, nghỉ ngơi sớm hơn một chút.



Sơ Tranh liếc hắn một cái, lãnh đạm nói: "Ta và bọn họ không thân."



"Vậy sao ngươi giúp đứa trẻ kia."



"Nhiều tiền không có chỗ tiêu."



"... Vậy sao ngươi không giúp những người khác trong làng nộp?"



"Ta và bọn họ không thân."



Sơ Tranh dùng hai đáp án này thay phiên đáp lại.



Quan gia nói vài lời, thấy Sơ Tranh thật sự không nguyện ý, đành phải trở lại trong đội ngũ.



"Tiểu nương tử này có chút cổ quái, nhà ai?"



"Ngươi không nhớ rõ? Năm ngoái không phải có hai người bị chém sao, đây chính là khuê nữ nhà kia."



"Nhà Giang Đại Hải?"



"Đúng vậy, thật không nghĩ đến, càng lớn càng đẹp."



"Vậy... Sao nàng lại có tiền như thế?"



"Ai mà biết, chúng ta cũng không cần quan tâm đến chuyện này." Có thể thu được lương thực chính là quan tốt binh, có thịt ăn, ai mà thèm quản lương thực và bạc của bọn họ từ đâu tới.



*



Nội dung tiếp theo đơn thuần là nói mò, hư cấu, xin đừng thay vào bất cứ sự kiện lịch sử gì.