Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 753 : Ác nữ làm ruộng (9)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh muốn thuê mấy tay đấm, cô rất không hài lòng với ba người kia, chỉ bằng cái thân thủ này, mà còn dám nói mình là trấn bá.



Vũ nhục hai chữ trấn bá này à.



Sơ Tranh từ trong miệng bọn họ biết được nơi nào có tay đấm giỏi võ công...



Sơ Tranh ngửa đầu nhìn lên trại trước mặt.



Im ắng thở ra.



Thủ vệ của trại phát hiện ra Sơ Tranh, cảnh giác rống một tiếng: "Người nào!"



"Đưa tiền."



"..."



Sơ Tranh dùng tiền mời mấy tên thổ phỉ xuống núi.



Tuân thủ theo ngụ ý muốn thành chuyện tốt thì phải đi theo cặp, Sơ Tranh mời tám người.



Nhưng mà lúc này tám tên thổ phỉ mặt mũi bầm dập, rõ ràng bị từng giáo huấn.



Sơ Tranh đi phía trước.



"Nói chuyện đàng hoàng với các ngươi, các ngươi còn muốn cướp." Đây không phải là muốn ăn đòn sao.



"Ngươi lợi hại như thế, còn mời chúng ta làm gì!" Thổ phỉ phía sau rất tức giận.



Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều: "Đương nhiên là đánh người."



Cao thủ sao có thể tùy tiện động thủ chứ.



"..." Nếu không phải đánh không lại cô, thì thật sự rất muốn đánh chết cô.



Sơ Tranh quay đầu quét mắt nhìn bọn họ một chút, tám tên thổ phỉ không khỏi hơi run rẩy.



Cách ăn mặc như này cũng quá có văn hóa của thổ phỉ.



Sơ Tranh quyết định ——



"Vào trấn trước."



"... Cướp bóc?"



"..." Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Sau này các ngươi chính là thổ phỉ đứng đắn, không nên hơi một tí là cướp bóc."



Chúng ta thiếu tiền xài sao!



Đương nhiên là vào trấn để đổi bộ y phục khác!




Suy nghĩ như thế, đáy lòng Dương Thúy Thúy an tâm hơn không ít.



"Chuyện này..." Dương Thúy Thúy xoa xoa tay.



Đối phương hiểu ý của Dương Thúy Thúy, vỗ vỗ tay, người phía sau khiêng hai cái rương lên.



Con ngươi Dương Thúy Thúy sáng lên.



Trong rương chứa không ít đồ vật, phía trên còn có rất nhiều bạc, cả đời này Dương Thúy Thúy cũng chưa từng thấy nhiều bạc như thế.



"Ngài chờ một lát, ta lập tức đi gọi tân nương tử." Dương Thúy Thúy nhanh chóng trở lại trong viện.



"Giang Sơ Tranh, ngươi thất thần làm gì, Trương viên ngoại tới đón ngươi, mau ra đây."



Dương Thúy Thúy vẫy tay gọi Sơ Tranh.



Sơ Tranh: "..."



Rốt cuộc là tại sao mụ ta lại cảm thấy, ta sẽ nghe lời mụ ta thế?



Là bởi vì người bên ngoài tương đối nhiều sao?



"Sau này ngươi chính là người của Trương viên ngoại, đến phủ Trương viên ngoại chính là làm viên ngoại phu nhân, hưởng phúc..."



Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh: "Cơ hội tốt như thế, để con gái của ngươi đi đi."



Lão già họm hẹm đã sắp treo đến nơi.



Gả đi chôn cùng sao?



Dương Thúy Thúy trầm mặt: "Đây là cửa hôn sự của ngươi, sao Ngọc Ngọc có thể đi, ngươi mau ra đây."



"Ngươi hứa hôn, ngươi tự mình giải quyết, không liên quan gì đến ta." Ai thích gả thì gả, dù sao cô cũng không gả.



"Sao lại không liên quan!" Dương Thúy Thúy cất cao âm lượng: "Giang Sơ Tranh, người đừng có được cho thể diện mà còn không cần, chuyện lúc trước ta còn chưa tính sổ với ngươi, hôm nay ngươi ngoan ngoãn lên kiệu, ta không so đo với ngươi, nếu như ngươi không chịu, thì cũng đừng trách đại nương này."



"Con gái của ngươi thích hợp hơn."



Có lẽ Giang Ngọc Ngọc nghe thấy động tĩnh, từ trong nhà đi ra.



"Nương, Trương viên ngoại tới đón người? Mang theo bao nhiêu sính lễ?" Trong giọng nói của ả có ý vui mừng nhảy nhót, ai cũng nghe ra được.



Ả nghe nói, Trương viên ngoại sẽ cho không ít sính lễ.



"Mau mang nàng tới đây." Dương Thúy Thúy trừng Giang Ngọc Ngọc một chút: "Người ta chờ ở bên ngoài."



Giang Ngọc Ngọc đánh giá đám thổ phỉ phía sau Sơ Tranh.



Ánh mắt của những người kia quá hung ác, Giang Ngọc Ngọc có chút không dám.



Vừa rồi ả nghe thấy động tĩnh, những người này hình như là do cô mang về...