Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 766 : Ác nữ làm ruộng (22)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thu Nhai ôm thành một cục, dáng vẻ tội nghiệp.



Sơ Tranh sờ tay của hắn, ấm áp hơn không ít: "Muốn xem người tuyết không?"



Con ngươi Thu Nhai sáng lên, cười vui vẻ như trẻ con: "Có thể... Có thể chứ?"



"Hai điều kiện."



Thu Nhai không đợi Sơ Tranh nói, trực tiếp bò lên hôn cô.



Sơ Tranh: "..."



Thu Nhai trông mong nhìn cô, nếu như phía sau có cái đuôi, thì có lẽ lúc này đang vui mừng vẫy vẫy.



Cô ôm lấy hắn, xoa xoa đầu hắn: "Vậy ta nói điều kiện thứ hai."



Thu Nhai gật đầu như giã tỏi.



"Sưởi ấm thân thể, chúng ta liền ra ngoài xem người tuyết."



Thu Nhai lập tức nhích lại gần lò sưởi một chút, ngoan ngoãn sưởi ấm.



Chỉ qua một lát, hắn liền giơ tay lên: "Xong chưa?"



"Chưa."



"Ồ." Thu Nhai quay lại tiếp tục.



...



"Xong chưa?"



"Chưa."



...



"Có thể không?"



"Không."



...



Tần suất Thu Nhai hỏi, đại khái chỉ tầm không đến ba mươi giây một lần.



Sơ Tranh rất không vui.



Người tuyết có gì đáng xem.



Hắn cứ chờ mong như vậy sao?!



Ta không đẹp hay là thế nào?!



Người bên ngoài chưa chồng xong, ta làm sao cho ngươi xem được!



Nói chút đạo lý đê!



"Xong chưa?" Biểu cảm của Thu Nhai có chút ủy khuất: "Ta ấm áp, ngươi sờ sờ."



Sơ Tranh bắt lấy tay hắn: "Đi thôi."



Thu Nhai lập tức nở nụ cười xán lạn.
"Đừng khóc." Sơ Tranh ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi: "Xem."



Thu Nhai lập tức dựa vào người Sơ Tranh, tự tìm một vị trí dễ chịu.



Sơ Tranh: "..."



Thật đúng là xem mình như trẻ con!



Sơ Tranh mua hết toàn bộ pháo hoa trên thị trấn về, cho dù phóng nhiều chỗ cùng lúc, thì thời gian cũng rất dài.



"Ngươi có ghét bỏ vì ta ngốc không?"



Thanh âm của Thu Nhai bị âm thanh pháo hoa che lấp, có chút mơ hồ.



Sơ Tranh không nghe rõ.



"Cái gì?"



Thu Nhai nhấp môi dưới, tiến đến bên tai Sơ Tranh: "Ngươi có ghét bỏ vì ta ngốc không?"



Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua quét hắn một chút, không trả lời thẳng: "Ngươi nghe lời là tốt rồi."



Thu Nhai suy tư một chút: "Ta nghe lời ngươi sẽ không ghét bỏ ta sao?"



Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm nhìn lên pháo hoa rực rỡ trên bầu trời: "Ừ."



"Ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngươi đừng ghét bỏ ta." Thu Nhai cam đoan.



Sơ Tranh ừ một tiếng.



Hắn yên tĩnh một lát, lại lo lắng bất an hỏi: "Ngươi sẽ đuổi ta đi sao?"



Sơ Tranh nắm tay Thu Nhai thật chặt: "Sẽ không. Ai nói gì với ngươi?"



Thu Nhai vội vàng lắc đầu: "Không có, ta chỉ sợ hãi. Ta biết... Ta không bình thường, ta cái gì cũng không biết, còn luôn đem đến phiền phức cho ngươi, ta sợ ngươi không thích ta."



"Không thể nào, đừng nghĩ lung tung." Biết làm phiền mà ngươi còn dám tìm đường chết với ta! Mỗi ngày không thể ngoan ngoãn ở yên đó được sao!



Sơ Tranh sờ tóc Thu Nhai hai cái, bình phục lại táo bạo dưới đáy lòng.



Thu Nhai hỏi tới hỏi lui, nhận được đáp án khẳng định, vui vẻ, cả người đều trở nên nhẹ nhàng.



Pháo hoa kết thúc, Sơ Tranh kéo Thu Nhai vào nhà ngủ.



Thu Nhai vẫn còn hưng phấn, không hề buồn ngủ chút nào.



Sơ Tranh vất vả lắm mới dỗ hắn lên giường được, nhưng Thu Nhai nhích tới nhích lui, Sơ Tranh hận không thể đạp hắn xuống dưới.



Sơ Tranh không ngừng mặc niệm dưới đáy lòng mấy lần thẻ người tốt.



"Thu Nhai."



Thu Nhai mở to mắt, chủ động nhích về phía Sơ Tranh.



"Ta dạy cho ngươi một chút chuyện khác." Sơ Tranh thấp giọng nói: "Muốn học không?"



Thu Nhai suy nghĩ, gật đầu: "Muốn."



"Nhắm mắt lại, ta không gọi ngươi, không được phép mở ra "



Thu Nhai nghe lời nhắm mắt.



Trước mắt triệt để lâm vào bóng tối, Thu Nhai theo bản năng nắm chặt Sơ Tranh.