Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 767 : Ác nữ làm ruộng (23)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thu Nhai chờ thật lâu, Sơ Tranh đều không lên tiếng, hắn lại không dám mở ra, chỉ có thể nằm như vậy.



Nằm nằm...



Thu Nhai cảm thấy mình càng ngày càng buồn ngủ.



Hắn rụt rụt về phía Sơ Tranh, lại theo thói quen cọ cọ mấy lần, tìm tư thế thoải mái ngủ.



Sơ Tranh lừa hắn qua một đêm.



Nhưng không nghĩ tới, ngày hôm sau Thu Nhai lại ủy khuất ba ba nhìn cô.



"Tối hôm qua ngươi nói dạy ta những chuyện khác, ngươi nói mà không giữ lời!"



"Ta dạy cho ngươi đi ngủ, sao lại nói mà không giữ lời?" Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn.



"Ta biết!"



"..." Ngươi biết cái búa!



"Ngươi gạt ta." Thu Nhai hít mũi một cái.



Sơ Tranh kéo hắn xuống, tay chống ở hai bên người Thu Nhai, nhìn Sơ Tranh, lông mi hắn run rẩy, nhìn cô không chớp mắt.



Ánh mắt kia trong suốt lại hồn nhiên, sạch sẽ không chứa tạp chất.



Trên gương mặt xinh đẹp, bởi vì vừa tỉnh ngủ, còn mang theo màu đỏ ửng.



Cả người nhìn qua tú sắc khả xan*, làm cho người ta thật muốn chà đạp hắn một phen.



(*Tú sắc khả xan: sắc đẹp thay cơm, một cái đẹp có thể mài ra mà ăn được:>)



"Hiện tại ta đang dạy ngươi." Sơ Tranh đưa tay, hất sợi tóc rũ xuống của hắn ra: "Lát nữa nghiêm túc mà học."



Sơ Tranh hôn hắn, Thu Nhai trừng mắt nhìn, cái này hắn biết.



Nhưng một giây sau, thân thể Thu Nhai liền cứng lại.



Sơ Tranh cạy mở răng môi hắn, câu lấy đầu lưỡi hắn cùng múa.



Thu Nhai giãy dụa, muốn đứng dậy, bị Sơ Tranh ngăn chặn vòng eo, kéo hắn xuống: "Không phải nói muốn học?"



"Ta..." Thu Nhai lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy bối rối: "Không..."



"Sợ?"



"Không... Không thoải mái." Thu Nhai nhỏ giọng ủy khuất: "Ta không thở nổi, rất khó chịu."



"Ta dạy cho ngươi." Ta nhất định nghiêm túc dạy ngươi!



Thu Nhai hơi chần chờ, Sơ Tranh đã hôn lên rồi.



Sơ Tranh xoay người đè Thu Nhai dưới thân, hôn từ nặng đến nhẹ, lại từ nhẹ đến nặng, Thu Nhai nhiều lần xém bị nghẹn đến không thở nổi.
Dương Thúy Thúy cũng nhìn thấy Sơ Tranh, mụ ta theo bản năng nhìn phía sau Sơ Tranh, không nhìn thấy mấy tên thổ phỉ hung thần ác sát kia.



Khí thế lập tức lên cao, nhưng mụ ta chưa kịp kêu gào, trong viện chợt có một con đại cẩu màu đen nhảy ra, sủa Dương Thúy Thúy một tiếng.



Dương Thúy Thúy biến sắc, hoảng hốt chạy về viện tử, đóng cửa lại.



Đại Hắc vây quanh Sơ Tranh.



Sơ Tranh sờ đầu nó, một giây sau liền thu hồi lại.



Ngày hôm sau Sơ Tranh mới biết, Dương Thúy Thúy gả Giang Ngọc Ngọc.



Giang Đại Sinh không có cách nào làm việc, Giang Lương Nghiệp cả ngày không làm việc đàng hoàng, mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng, trở về liền đòi tiền.



Dương Thúy Thúy không bỏ ra nổi, Giang Lương Nghiệp không hài lòng, ngay cả mụ ta cũng đánh.



Nhưng Dương Thúy Thúy vẫn rất thích đứa con trai này.



Dương Thúy Thúy không còn cách nào, chỉ có thể gả Giang Ngọc Ngọc.



Giang Ngọc Ngọc không chịu gả, đối phương là một tên đần xa gần nghe tiếng.



Coi như trong nhà có tiền, cũng không ai chịu gả.



Giang Ngọc Ngọc không nghĩ tới, mẹ ruột của mình, lại bán mình cho người như vậy.



Nhưng sự phản kháng của ả không có tác dụng gì, cuối cùng vẫn phải lên kiệu hoa, Dương Thúy Thúy lấy được một khoản tiền.



Số tiền kia còn chưa cầm nóng tay, thì đã bị Giang Lương Nghiệp lấy đi vào ngay ngày hôn lễ.



Sau khi Giang Ngọc Ngọc gả đi, phải hầu hạ một kẻ ngu, còn bị cha mẹ chồng chèn ép.



Cuộc sống trôi qua rất gian nan.



Giang Ngọc Ngọc khá hung dữ, nhưng mẹ chồng ả càng hung hơn.



Giang Ngọc Ngọc căn bản không phải là đối thủ của mẹ chồng, không qua mấy ngày liền bị trị đến ngoan ngoãn.



Nhưng Dương Thúy Thúy xem ả như cây rụng tiền, thường xuyên đến đòi tiền ả.



"Ta thật sự không có, ngươi đừng đến nữa."



Giang Ngọc Ngọc nhốt Dương Thúy Thúy ở bên ngoài, mẹ chồng đứng ở trong sân, hừ lạnh với ả một tiếng.



Dương Thúy Thúy ở bên ngoài mắng to Giang Ngọc Ngọc không có lương tâm.



Trong lòng Giang Ngọc Ngọc dần dần sinh ra sự oán độc.



"Đói bụng, đói bụng, ngươi cho ta ăn" Trượng phu đần của Giang Ngọc Ngọc không biết xuất hiện từ đâu, túm lấy Giang Ngọc Ngọc lắc, thấy Giang Ngọc Ngọc không để ý tới mình, bàn tay rắn chắc liền vung lên chào hỏi trên người Giang Ngọc Ngọc, đánh cho Giang Ngọc Ngọc lảo đảo một cái, tên đần vẫn đang ồn ào: "Cho ta ăn, nhanh cho ta ăn! Bằng không thì ta đánh chết ngươi!!"



Giang Ngọc Ngọc trừng tên đần một chút.



Dựa vào cái gì mà hiện tại ả lại biến thành thế này!



Bên cạnh Giang Sơ Tranh cũng có một tên ngốc, nhưng sao dáng dấp của hắn lại anh tuấn như vậy, còn biết nghe lời nữa!