Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 768 : Ác nữ làm ruộng (24)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Ngọc Ngọc, ngươi làm sao thế?"



Giang Ngọc Ngọc vào trấn, gặp phải mấy phụ nhân cùng thôn, thấy bộ dáng này của ả, dồn dập tiến lên.



Trong miệng nói lời quan tâm, nhưng vụng trộm châm chọc, Giang Ngọc Ngọc nghe được rất rõ ràng.



"Không có gì."



Mặt mũi Giang Ngọc Ngọc sưng lên, so với trước đó càng gầy và đen hơn, hiện tại ả chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, không muốn gặp những người này.



Nhưng những người cùng thôn này không chịu bỏ qua cho ả, lôi kéo ả hàn huyên một trận.



"Trượng phu ngươi có tốt với ngươi không?"



"Ta nghe nói là một kẻ ngu."



"Chỉ sợ hắn không thể làm chuyện kia?"



"Ai, nói cái này làm gì..."



Giang Ngọc Ngọc siết chặt hai tay, cúi thấp đầu, ngăn trở phẫn hận dưới đáy mắt.



"Đúng rồi, Ngọc Ngọc, chắc ngươi còn chưa biết nhỉ, nương của ngươi bị ca ca ngươi đánh đến suýt mất mạng, rất là thảm..."



Giang Ngọc Ngọc cảm thấy Dương Thúy Thúy là đáng đời, ả mới lười quản.



"Ta còn có việc, đi trước."



Giang Ngọc Ngọc gạt mở bọn họ, nhanh chóng rời đi.



Giang Ngọc Ngọc chạy ra một khoảng cách, xác định không có ai theo lên, mới dựa vào tường thở.



Ả hít sâu vài hơi, đang chuẩn bị đi, ánh mắt liếc qua quét đến cáo thị tìm người trên tường.



Giang Ngọc Ngọc càng nhìn càng thấy quen mắt.



Người này...



"Vân Lai thành... Thu gia?"



Giang Ngọc Ngọc thì thầm một tiếng, ánh mắt rơi trên phần thưởng phía dưới, ả dùng một tay kéo cáo thị xuống.



...



Vân Lai thành, Thu phủ.



"Phu nhân." Hạ nhân vội vàng vào cửa: "Vừa rồi có một nữ nhân tới cửa, nói là có tin tức của Thu Nhai."



Nữ nhân trên ghế quý phi mở mắt ra, chậm rãi lên tiếng: "Thời gian dài như vậy, bao nhiêu người đến phủ nói có tin tức của Thu Nhai, có cái nào là sự thật."



"Không phải, phu nhân, ta cảm thấy lần này là sự thật, nàng nói rất giống Thu Nhai." Hạ nhân nói.
Thu Vận vốn không muốn trả lời, nhưng chống lại ánh mắt Sơ Tranh, Thu Vận không khỏi phát lạnh.



"Ta... Ta là quản gia của Thu phủ."



"Quản gia?" Sơ Tranh nói: "Thiếu gia của ngươi mất tích, một quản gia như ngươi tới đón, người nhà của hắn đâu?"



Quản gia là người của kế mẫu đấy.



Mấy người Thu Vận mang đến, cao to uy mãnh, ánh mắt hung ác.



Nhìn thế nào cũng thấy đến để diệt khẩu.



Thu Vận ứng đáp trôi chảy: "Thân thể phu nhân không tốt, không tiện lặn lội đường xa. Lão gia làm ăn bên ngoài, còn chưa trở lại."



"Ồ." Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Đại thiếu gia nhà ngươi mất tích, lão gia nhà ngươi còn có tâm tư làm ăn, xem ra hắn cũng không được sủng ái lắm, ta làm sao biết, sau khi ngươi mang hắn đi, sẽ đối đãi với hắn thế nào."



Thu Vận: "..."



Thu Vận lấy vàng đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.



"Cô nương, ngươi thu lưu thiếu gia của chúng ta thời gian dài như vậy, ngươi cầm lấy số vàng này, nếu như không hài lòng, sau khi ta trở về, cho người đưa tới thêm, Thu phủ sẽ không bạc đãi ngươi."



Thu Vận cường điệu hai chữ Thu phủ.



Hi vọng Sơ Tranh hiểu rõ, cái cô đối mặt chính là Thu phủ, đừng tiếp tục xen vào việc của người khác.



"Người..." Sơ Tranh cố ý ngừng lại: "Ta sẽ không trả lại cho ngươi, tiễn khách."



Đám người Lương Hán lập tức tiến lên tiễn khách.



Thổ phỉ hung thần ác sát, đối đầu với gia đinh cao lớn.



"Đây là thiếu gia của Thu phủ chúng ta, ngươi dựa vào cái gì mà giữ hắn lại không thả!" Thu Vận gấp gáp nói.



Thu Vận không cảm thấy Sơ Tranh không biết Thu phủ là dạng tồn tại gì.



Hắn vốn cho rằng mang Thu Nhai đi, là chuyện rất dễ dàng.



Không nghĩ tới...



Đối phương lại không thả người.



Cho dù cô có chút tiền không rõ ràng, so sánh với Thu phủ, đó chính là đại vu gặp tiểu vu, không thể so sánh.



Đối nghịch với Thu phủ, chính là muốn chết.



"Dựa vào ta cảm thấy các ngươi muốn giết hắn diệt khẩu." Sơ Tranh ngay thẳng vạch trần: "Muốn người, gọi người có thể làm chủ tới."



Mấy chữ kia của Sơ Tranh, đạp trúng chân đau của Thu Vận, âm điệu đều cất cao hơn không ít: "Ngươi nói hươu nói vượn!"



Con ngươi không nổi sóng của Sơ Tranh, chậm rãi nhìn sang, cánh môi màu anh đào hé mở: "Ta nói hươu nói vượn thì ngươi kích động cái gì, thẹn quá hoá giận?"



"..."