Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 769 : Ác nữ làm ruộng (25)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thu Nhai không biết những người kia, nhưng hắn cảm giác được, những người kia đến đây vì hắn.



"Có phải ngươi không cần ta nữa không?" Thu Nhai túm lấy ống tay áo Sơ Tranh không thả.



"Ta chưa từng nói."



Đây là chính ngươi đoán mò, có quan hệ gì với ta.



Đừng quăng nồi loạn cho ta.



Không cõng.



"Có thật không?"



"Thả ta ra trước." Túm tay áo ta coi như xong, ngươi ôm chân ta là có ý gì hả!!



"Có thật không?" Thu Nhai cố chấp hỏi.



"Giả." Sơ Tranh dữ dằn uy hiếp hắn: "Còn không buông chân ta ra, ta lập tức gọi người trở về."



Thu Nhai bị dọa đến rụt lại.



Nhưng hắn vẫn không chịu buông chân Sơ Tranh ra: "Ta nghe lời, ngươi đừng đuổi ta đi, ta không đi, ta muốn ở cùng với ngươi."



Sơ Tranh hít sâu: "Ngươi thả chân ta ra!!"



"Ngươi không cần ta nữa..."



Thu Nhai nói nói liền muốn khóc.



Thu Nhai hoàn toàn không để ý đến sự thật mình mang thân thể của nam tử trưởng thành, yên tâm thoải mái xem mình như một đứa trẻ.



Nước mắt nói đến là đến.



Sơ Tranh nghe thấy Thu Nhai bắt đầu nức nở, toàn bộ chân đều không tốt.



Cô trầm mặc một chút, cùng Thu • tiểu hài tử • Nhai thương lượng: "Nếu không, ngươi để ta ngồi xuống, ngươi lại ôm?"



Đứng thế này ta rất mệt!



Chân ta rất khó chịu!



Thả chân ta ra!



Ngươi khóc cái gì mà khóc!



Sơ Tranh chịu đựng tâm tình muốn xử lý hắn: "Đừng khóc, ta không đuổi ngươi đi."



Ta mẹ nó liền không nghĩ tới đấy được không!?



Ngươi đi được sao?



Sơ Tranh cảm thấy mình rất oan uổng, cho nên không nguyện ý dỗ dành Thu Nhai.



Nhưng tâm tính hiện tại của Thu Nhai, lại cứ thích dỗ dành cơ.



Quả nhiên Sơ Tranh cam đoan như thế, Thu Nhai liền ngừng nức nở, khóe mắt có nước mắt óng ánh, nước mắt đầm đìa nhìn về phía Sơ Tranh: "Thật sao?"
Thu phu nhân và Thu Vận bị khinh bỉ, lại không tiện phát tác.



Dù sao thì đây cũng là địa bàn của người ta.



Chủ yếu là lúc này ở sương phòng bên trái, có mấy đại hán giống như Lương Hán, đứng sau lưng hắn, xếp thành một hàng.



Thu phu nhân chỉ có thể chờ đợi.



Lúc này bà ta mới có cơ hội đánh giá tiểu viện này.



Đồ trong viện không nhiều, nhưng mà...



Thực vật trong viện là chủng loại trân quý cực kỳ khó gặp.



Cái bàn này có chút giống ngọc... Thu phu nhân cảm thấy rất không có khả năng, có lẽ chỉ là đá giống ngọc thôi.



Nhưng mà Thu phu nhân rõ ràng, đó chính là ngọc thạch, cái bàn và ghế ở đây, đều là ngọc.



Cứ như vậy tùy ý bày trong viện.



Phía trên còn đặt một chút tạp vật.



Bất kỳ một vật nào trong cái viện này, đều có giá trị không nhỏ.



Tâm tư Thu phu nhân chậm rãi nhấc lên.



Thời gian chờ đợi dài dằng dặc.



Rốt cục, bên ngoài có tiếng người.



Thu Nhai từ ngoài cửa chạy vào, người trong viện, làm bước chân hắn ngừng lại, nụ cười không chứa chút tạp chất trên mặt cứng đờ.



Đồ vật đang bưng trong tay rơi xuống đất, nếu không phải Sơ Tranh kéo hắn một cái, thì thứ kia sẽ đập lên chân hắn.



Sơ Tranh đỡ Thu Nhai: "Cẩn thận một chút, đập gãy chân, ta lại phải chiếu cố ngươi."



Đồ vật trên đất, theo thanh âm của Sơ Tranh, lăn lông lốc đến dưới chân Thu phu nhân.



Đó là một quả cầu hình tròn làm bằng vàng, được chế tạo bằng thủ công tinh thế như một tác phẩm nghệ thuật, tuyệt không lộ ra vẻ tục khí.



Vàng ròng.



Đáy lòng Thu phu nhân có chút hút khẩu khí.



Nữ nhân này có lai lịch gì.



Thứ như vậy, dường như... Chỉ là đồ chơi của Thu Nhai?



*



Vàng ròng ta cảm thấy hẳn là tục khí.



Nhưng mà vì kịch bản, ta che giấu lương tâm viết.



***



Quy ước nho nhỏ: dưới dấu * là lời của đại đại, còn dưới dấu *** là lời của ta nha ~



Thật ra ta vẫn luôn tuân theo quy ước này, ai để ý sẽ thấy:>>>