Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 773 : Ác nữ làm ruộng (29)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"..."



Đây ý là không vui cũng bị ép phải vui à!!



Đột nhiên cảm thấy Thu Nhai công tử có chút đáng thương.



Lúc này Lương Hán lại cảm thấy Thu Nhai cứ như vậy rất tốt, đừng tỉnh táo lại.



Sơ Tranh thu lại thần sắc, đi qua bên kia, nắm chặt dây đu.



Đu dây dừng lại.



Có gió thổi qua đình viện, mang theo từng trận hương hoa.



Nam tử trên xích đu hơi ngửa đầu, trong con ngươi trong suốt, có toái quang rơi xuống, chiếu sáng rạng rỡ.



"Vợ."



Sơ Tranh ngồi lên trên dây đu, ôm hắn: "Cùng nhau?"



"Được." Thu Nhai vui vẻ: "Ta có thể bay rất cao rất cao, có thể nhìn thấy bên ngoài."



"Cẩn thận một chút."



Thu Nhai hừ hừ: "Ta rất lợi hại!"



"..." Ngươi lợi hại cái nồi mà lợi hại!



Lương Hán nhìn thân ảnh hai người ôm nhau, đáy lòng có chút nghẹn muốn chết.



Ngày nào cũng xem bọn họ ân ái, đối với một nam nhân độc thân như hắn, là kích thích rất lớn.



"Cao thêm, cao thêm chút nữa..." Thanh âm thanh thúy lại nhẹ nhàng của Thu Nhai vang lên: "Bay rồi!"



Sơ Tranh một tay ôm hắn, lúc này Thu Nhai đã hoàn toàn buông tay ra, giao toàn bộ an toàn của mình cho cô.



Cằm Sơ Tranh đè lên bả vai hắn: "Thu Nhai."



"A?"



Tiếng gió rít gào mà qua, Thu Nhai lớn tiếng trả lời.



"Chàng không sợ ta buông ra?" Sơ Tranh nói: "Chàng sẽ rơi xuống."



Chỉ cần cô thoáng buông tay, hắn sẽ ngã xuống.



"Nàng sẽ không." Thu Nhai không hề chần chờ nói.



"Tin tưởng ta như vậy?"



Thu Nhai ở trên không trung quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn cô: "Không nên sao?"



"Nên." Sơ Tranh hôn hắn, tiếng gió gào thét bên tai hai người, giữa lúc Thu Nhai chóng mặt, nghe thấy thanh âm trong gió truyền đến: "Tin ta, là chuyện chàng nên làm."



...




Giang Đại Sinh?



Đại bá của Sơ Tranh tiểu thư!



Lương Hán nhanh chóng đi bẩm báo.



"Chết như thế nào?" Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh, nghe thấy tin tức này, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.



"Không biết, vừa rồi có người tới thông báo... Ta lập tức đi hỏi một chút."



Lương Hán lập tức ra ngoài nghe ngóng.



Thu Nhai vừa tỉnh ngủ, mặc y phục đơn bạc đi tới, dính lên người Sơ Tranh.



"Ta nóng quá."



"Vậy chàng còn ôm ta?"



"Nàng mát mẻ." Thu Nhai nói: "Thoải mái."



Nói xong cọ cọ cô.



Sơ Tranh để sách xuống, ôm người vào trong ngực: "Đừng lộn xộn, bằng không thì không ôm chàng."



Thu Nhai ngoan ngoãn cất kỹ tay: "Ừ, không lộn xộn."



Lương Hán rất nhanh nghe ngóng tin tức trở về, thấy Thu Nhai làm ổ trong lòng Sơ Tranh, khóe miệng nhịn không được kéo ra.



Làm đứa bé thật là hạnh phúc.



Cái gì cũng không biết.



"Giang Đại Sinh bị chết đói..."



Dương Thúy Thúy không thấy tăm hơi, người trong thôn đã lâu không thấy mụ, cũng không thấy Giang Đại Sinh.



Khi thôn dân đi ngang qua, nghe thấy mùi thối, vào xem, mới phát hiện Giang Đại Sinh đã chết rồi.



Thi thể đã hư thối.



Sơ Tranh đã xây lại nhà ở, mà Giang Đại Sinh bên kia, cũng không có nhà sát vách nào nữa, lão ta chết cũng không ai biết được.



Sơ Tranh không phát biểu bất cứ cái nhìn nào, nên làm gì thì làm cái đó, Giang Đại Sinh chết, không có bất cứ quan hệ nào với cô.



*



Sơ Tranh: Tin ta sẽ có được vĩnh sinh*.



Tiểu tiên nữ: Không cần vĩnh sinh, tin ngươi có phiếu là được.



Sơ Tranh: Nông cạn.



Tiểu tiên nữ: (ủy khuất) Phải nuôi ngươi, chỉ có thể nông cạn.



Sơ Tranh:...



(*Vĩnh sinh: sinh mệnh vĩnh hằng)