Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 77 : Đỉnh cao Ma giới (12)

Ngày đăng: 01:28 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Nửa canh giờ sau, một tiểu đồng chạy tới gọi Tiểu Trúc về, không cần phải ra ngoài cốc nữa.



"Vì sao?"



Tiểu đồng lắc đầu: "Ta cũng không biết, sau khi vị cô nương kia đến gặp Cốc chủ, thì Cốc chủ liền bảo ta đến gọi ngươi trở về."



Tiểu Trúc và tiểu đồng trở lại viện của Cốc chủ, thấy Cốc chủ mặt ủ mày ê ngồi cạnh một đống linh thạch, lập tức hiểu rõ mọi chuyện.



"Cốc chủ?"



Cốc chủ phất phất tay: "Ta không muốn nhìn thấy những người bên ngoài cốc nữa, đuổi bọn họ đi đi."



"Dạ."



Tiểu Trúc muốn lui ra, Cốc chủ đột nhiên gọi hắn lại.



"Đuổi cả hai người kia ra luôn đi!" Trong mắt Cốc chủ tràn đầy phẫn nộ: "Nhớ kỹ, nhất định phải làm cho bọn họ chạm mặt nhau. Nếu có thể để người bên ngoài biết, là nàng ta không cho ta cứu người thì càng tốt."



"..." Khóe miệng Tiểu Trúc co giật một cái, vừa rồi vị cô nương kia nói cái gì, mà đắc tội với Cốc chủ thế này rồi?



...



Tiểu Trúc hơi sợ Sơ Tranh, cô nương này trên người luôn lạnh như băng, dường như không có chút nhân khí nào.



Về phần người còn lại, dáng vẻ hắn luôn âm u thâm trầm, Tiểu Trúc còn chưa nói chuyện với hắn được mấy câu.



Tiểu Trúc chuyển lời của Cốc chủ tới, nhưng nói uyển chuyển hơn một chút, rằng trong cốc không lưu giữ người đã chữa khỏi bệnh, bọn họ có thể rời đi được rồi.



Sơ Tranh rất không muốn phải rời đi, vì rời đi đồng nghĩa với việc —— lại phải bắt đầu phá sản trong sợ hãi.



Nhưng mà đang ở địa bàn của người ta, hơn nữa chủ nhà mở miệng, Sơ Tranh cũng không thể làm ra loại chuyện ăn vạ đáng xấu hổ kia được.



Nguyên nhân chủ yếu nữa là vì sau hai lần phá sản trước, linh thạch tiêu hao cũng đã gần hết rồi.



Bây giờ cô hơi... Nghèo.



Thế nhưng cô nghèo cũng rất vui vẻ mà!



Để cho cô luôn luôn vui vẻ không phải tốt sao?



Tại sao cuộc sống này lại không buông tha cho một tiểu khả ái như cô chứ?!



"Công tử xin dừng bước, Cốc chủ còn có lời muốn nói với ngài." Một tiểu đồng khác vội vàng chạy tới, gọi Ly Đường lại.




Đương nhiên sẽ không cho các ngươi vào! Cứ không cho các ngươi vào đấy!



Người kia hơi sửng sốt, dường như cảm thấy Sơ Tranh nói rất có đạo lý.



Bỗng nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, hắn chỉ về phía Tiểu Trúc bên kia: "Hắn nói, chính miệng hắn... Người đâu? Sao lại không thấy nữa?"



Cửa vào sơn cốc làm gì còn thân ảnh của Tiểu Trúc.



"Bị người lừa gạt tự trách mình ngu."



"..."



Sơ Tranh giơ tay tiếp được một chiếc lá từ không trung rơi xuống, thuận tay ném ra ngoài, lá cây đột nhiên kéo căng, lấy tốc độ cực nhanh bắn về phía người kia.



Người kia phát giác được nguy hiểm, theo bản năng phòng thủ.



Nhưng phiến lá như mang theo sức lực ngàn quân, phá vỡ phòng thủ của hắn, một trái một phải găm vào bả vai hắn, máu tươi thấm ra.



"A ——" Người kia hậu tri hậu giác hét thảm một tiếng.



"Sư huynh!"



"Sư huynh, huynh không sao chứ?!"



Đám người cùng nhau tiến lên.



Có người hướng về phía Sơ Tranh gầm thét: "Ngươi lại dám ra tay đả thương người khác!"



Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh trình bày lý do đả thương người: "Có qua có lại."



Vừa rồi nếu không phải cô nhanh tay kéo kịp, thì hiện tại người bị thương chính là tên yếu gà này.



Ly Đường đứng sau lưng Sơ Tranh, biểu cảm trên mặt không âm trầm như lúc trước, mà lộ ra mấy phần mờ mịt, giống như không biết mình đang ở chỗ nào.



"Vừa rồi chúng ta không đánh trúng các ngươi! Ngươi dựa vào cái gì mà động thủ đả thương người!"



Sơ Tranh: "..."



Không đánh trúng là có thể coi như không công kích? Người khác né tránh không bị thương, thì người công kích liền không sai? Ta cũng không đánh trúng ngươi, ngươi trách ta làm gì?



Đây là thứ ngu ngốc nào dạy ra?!



Lợi hại, lợi hại!



Không làm rơi thật sự rất đáng tiếc!