Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 76 : Đỉnh cao Ma giới (11)

Ngày đăng: 01:28 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Ngươi mang ta từ địa lao ra, là có mục đích gì?"



Thiếu niên trầm lãnh như băng, nhưng ánh mắt lại mang theo tính xâm lược, phảng phất như muốn xé linh hồn Sơ Tranh ra.



Sơ Tranh hờ hững liếc hắn một cái: "Không có mục đích gì."



Chỉ là muốn làm một người tốt.



"Không có mục đích gì thì vì sao ngươi lại muốn cứu ta?" Cái này giống như một vấn đề đang tuần hoàn vô hạn.



"Bởi vì ngươi..." Phía sau sẽ tự động cách âm, Sơ Tranh dừng lại: "Trước đó ta đã từng nói qua, ngươi tin hay không thì tùy."



Ngữ khí của Sơ Tranh bình tĩnh như chẳng có vấn đề gì cả, làm thiếu niên sững sờ ngay tại chỗ.



Hắn nhìn Sơ Tranh đi xa, gió nhẹ lướt qua gò má, mang theo mùi thuốc nhàn nhạt, giống như trong khổ cực lại có chút đắng chát.



...



Lại ba ngày nữa trôi qua.



Vết thương trên người Ly Đường đã khép miệng, hắn đã có thể làm một vài động tác dùng sức.



Diệt ma đinh ở trong thân thể hắn nhiều năm như vậy, đã lâu lắm rồi hắn không có cảm giác nhẹ nhàng như lúc này, cơ thể thuộc về mình, không cần lo lắng khi dùng sức quá mạnh, sẽ ảnh hưởng đến diệt ma đinh trong cơ thể.



Ly Đường làm xong một loạt động tác, quay đầu nhìn về phía sân bên kia.



Cô uể oải nằm trên ghế trúc, quần áo rũ xuống rơi trên mặt đất, lay động theo ghế trúc, quét tới quét lui trên đất.



Ly Đường dời mắt đi, tiếp tục luyện tập.



Từ giờ trở đi, hắn nhất định phải mạnh lên.



Có lẽ do Sơ Tranh cho đủ linh thạch, Cốc chủ dù tính tình không tốt lắm, lại có chút cay nghiệt, cũng không đuổi bọn họ đi.



Thân thể Ly Đường càng ngày càng tốt.



Sơ Tranh cũng càng ngày càng lười.



Ban đêm rời đi cô ở chỗ nào, thì buổi sáng cô vẫn ở nguyên tại chỗ đó, không thấy cô đổi địa điểm.



Nhưng đối với Sơ Tranh mà nói, thời gian không phải nghĩ cách xài tiền thế nào rất tốt đẹp, phải hưởng thụ thật tốt, không thể bỏ qua.




Sau đó Tiểu Trúc nhìn thấy Sơ Tranh quay người, bước chân như gió biến mất ở trước mắt.



Tiểu Trúc gãi gãi đầu, cho nên nàng đứng ở chỗ này lâu như vậy làm gì?



Từ miệng đám tiểu đồng còn lại trong cốc, Sơ Tranh mới biết đám người kia không hề rời đi, dừng lại ở bên ngoài cốc, nghe nói có một người đã quỳ một ngày một đêm, cầu xin Cốc chủ cứu người.



Người bọn họ muốn cứu là một cô nương, tên gọi Tống Phong Lan.



Cái tên này đối với nguyên chủ mà nói, phải gọi là hết sức quen thuộc —— người trong lòng Lâm Thần.



Người chiếm cứ thân thể của nguyên chủ, ngay cả tàn hồn cuối cùng của nàng cũng trở thành vũ khí của Tống Phong Lan.



Đêm hôm đó quả nhiên cô nghe không lầm, Lâm Thần còn sống... Nhưng kịch bản hình như có chút lệch lạc, lúc này Tống Phong Lan vừa bị thương, đến cầu xin Cốc chủ Bách Ứng cốc trị liệu.



Nhưng thời điểm nguyên chủ gặp phải Lâm Thần, thì Tống Phong Lan đã từng đến Bách Ứng cốc.



Cho nên, Lâm Thần biết được biện pháp để Tống Phong Lan dùng thân thể của nguyên chủ, có lẽ chính là từ Bách Ứng cốc mà ra.



Sơ Tranh không hoài nghi chút nào việc Cốc chủ Bách Ứng cốc sẽ nói cho Lâm Thần biết chuyện này, vị Cốc chủ này nhìn cũng không giống như người chính nghĩa lẫm liệt, không phải người tộc ta không cứu.



"Ôi..."



Tiểu Trúc chạy nhanh, đụng vào người Sơ Tranh.



Sơ Tranh dùng tay đỡ vai hắn, Tiểu Trúc chắp tay xoay người: "Cô nương tốt."



"Ngươi xuất cốc?"



"Cốc chủ bảo ta đi mời người bên ngoài cốc vào." Tiểu Trúc nói.



"Hắn muốn cứu người?"



"Ta không biết."Tiểu Trúc khó xử, hắn chỉ nghe Cốc chủ phân phó, Cốc chủ nghĩ như thế nào, bọn họ không có cách nào phỏng đoán được.



Có lẽ một giây trước còn muốn cứu ngươi, một giây sau liền không muốn cứu nữa.



"Ngươi chờ chút đi, ta đi gặp Cốc chủ."



"A?"



Sơ Tranh nghiêm túc vỗ vỗ bả vai hắn: "Đợi ở chỗ này."



Tiểu Trúc sững sờ nhìn Sơ Tranh, quỷ thần xui khiến gật đầu.