Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 780 : Thanh mai gả đến (6)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Tiêu Mị được người đỡ từ dưới đất lên, cô ta sờ cổ mình, phẫn nộ rống tùy tùng: "Vừa rồi sao chúng mày không nói chuyện?"



"... Vừa rồi... Vừa rồi không biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên không nói nên lời."



Những người còn lại dồn dập gật đầu phụ họa.



Vừa rồi Tiêu Mị cũng có cảm giác giống vậy.



"Không phải chúng ta gặp quỷ chứ?"



"Đừng nói lung tung..."



"Vậy mày nói xem vừa rồi tại sao chúng ta lại không nói ra lời được?"



Mấy người mồm năm miệng mười nói, câu chuyện dần dần trở nên linh dị, Sơ Tranh cũng trở nên quỷ dị.



"Không phải là Diêu Sơ Tranh dùng yêu pháp gì chứ?"



Đám người chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, tê cả da đầu.



"Phi, bớt ở đó phong kiến mê tín đi."



"..."



Nếu như không phải, vậy chuyện bọn họ không nói ra lời vừa rồi phải giải thích thế nào?



"Diêu Sơ Tranh!" Tiêu Mị siết chặt nắm đấm: "Tao và nó chưa xong đâu!"



Dám ngoại tình, cho Nghiêm Tu đội nón xanh.



Bây giờ còn làm mình mất mặt như vậy!



Mặc kệ cô dùng thủ đoạn gì, cô đều chết chắc!



...



Khương Cẩn đi ra thật xa, vẫn chưa lấy lại tinh thần.



Tiểu đồng bọn đánh Tiêu Mị.



Không chỉ đánh Tiêu Mị, còn không hề có việc gì.



Khương Cẩn sờ trán mình, là cô ấy đang phát sốt, hay là ngày tận thế đến?



"Tớ... Cần chậm rãi." Khương Cẩn nói: "Đi, chúng ta đi quán bar."



Khương Cẩn cảm thấy mình cần một chút cồn, để cho mình thanh tỉnh lại chút.



Sơ Tranh không muốn đi lắm.



Nhưng Khương Cẩn lôi kéo cô, không nói lời nào, trực tiếp giết tới quán bar.



Xem rượu như nước ngọt uống hai ngụm, Khương Cẩn mới thoáng bình tĩnh lại một chút.
Hoa hậu giảng đường ngậm lấy nụ cười lạnh: "Cô cũng đuổi theo Nghiêm Tu tới tận đây cơ à."



"Tôi không có." Ai đuổi theo hắn, ta còn chê hắn âm hồn bất tán đây này.



Hoa hậu giảng đường rõ ràng không tin, giọng nói mang theo vẻ cảnh cáo: "Nghiêm Tu đã chia tay với cô, hi vọng cô đừng tiếp tục quấy rầy anh ấy, hiện tại anh ấy là bạn trai tôi."



Hoa hậu giảng đường chống bàn, hơi cúi người, cổ áo sơ mi mở rộng, hai đoàn tuyết trắng như ẩn như hiện.



Khóe miệng hoa hậu giảng đường chứa chút ý lạnh, lại có chút trào phúng: "Cô thật sự cho rằng Nghiêm Tu thích cô sao? Đừng có nằm mơ, cho tới bây giờ anh ấy cũng chưa từng thích cô."



Hoa hậu giảng đường ném lại hai câu này, lắc lắc bờ eo thon rời đi.



Sơ Tranh: "..."



Cho nên hoa hậu giảng đường tới chính là để cưỡng ép thêm kịch cho mình?



Có bệnh à?



"Em gái nhỏ, một mình à?"



"Các anh trai ngồi cùng em nha."



Mấy thanh niên dáng vẻ lưu manh, ngăn chặn ghế dài, giống như không có hảo ý nhìn Sơ Tranh.



Sơ Tranh còn chưa thu hồi ánh mắt, vừa vặn trông thấy hoa hậu giảng đường đưa ánh mắt tới, vui sướng khi người khác gặp họa kèm theo khinh miệt coi thường.



Hoa hậu giảng đường không chỉ tự thêm kịch cho mình, còn sắp xếp kịch cho cô.



Lợi hại.



Sơ Tranh thu tầm mắt lại, nhìn về phía thanh niên trước mặt, giơ tay, ngón trỏ câu lên trong không trung.



Thanh niên kia lập tức cười lên: "Em gái nhỏ, anh trai uống với em vài chén được không?"



"Ngồi."



Thanh niên và đồng bạn của mình đưa mắt nhìn nhau, ngồi xuống đối diện cô.



Chờ ngồi xuống, thanh niên mới phản ứng được, sao mình phải nghe lời cô!



Bọn họ là đến đùa giỡn cô!!



Thanh niên vừa nghĩ ra, Sơ Tranh bên kia liền đẩy một xấp tiền tới, thanh âm có chút lạnh của nữ sinh vang lên: "Làm cái giao dịch."



Thanh niên: "..."



Cảm giác kia giống như là —— khi kiểm tra, dùng tốc độ nhanh nhất làm bài thi, tự cho là nhanh nhất, kết quả vừa ngẩng đầu liền phát hiện đã có người nộp bài, còn được max điểm.



Nghẹn khuất, buồn bực, khiếp sợ...



Thanh niên nhìn chằm chằm chồng tiền kia, trợn tròn mắt, dồn khí đan điền: "Cô không thể lấy tiền nhục nhã tôi!"



"Muốn không?"



"Muốn!"