Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 781 : Thanh mai gả đến (7)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



"Uống rượu, đánh nhau ẩu đả... các em quá giỏi!!"



Chủ nhiệm giáo dục đứng ở đồn công an, chỉ vào học sinh đứng thành một hàng, tức giận đến nổi trận lôi đình.



"Chủ nhiệm, chuyện này không liên quan đến chúng em, là đám người kia đột nhiên tới gây sự." Có người giải thích.



Bọn họ đang chơi vui, đột nhiên có mấy người xông tới, vô cớ khiêu khích.



Đều là thiếu niên trẻ tuổi nóng tính, làm sao chịu được khiêu khích, không qua vài lời liền động thủ.



Cũng không biết là ai báo cho chủ nhiệm giáo dục biết...



Chủ nhiệm giáo dục của trung học Thịnh Phong, bắt ai người đó gặp nạn.



Hết lần này tới lần khác người ta lại có một cái miệng có thể nói đủ đường, cho dù gia trưởng đến hưng sư vấn tội, cuối cùng bị ông ta nói chuyện, gia trưởng đừng nói hưng sư vấn tội, không hùa vào đánh con mình là đã tốt lắm rồi.



"Em còn mạnh miệng?!"



Chủ nhiệm giáo dục trừng người nói chuyện kia.



"Em lại không nói sai, là bọn họ ra tay trước, chúng em cũng không thể bị đánh mà không đánh trả được."



"Đúng thế chủ nhiệm..."



Chủ nhiệm giáo dục nghe bọn họ giải thích xong, chỉ vào bọn họ giáo huấn: "Đừng nghĩ đám các em trong nhà có tiền, liền có thể muốn làm gì thì làm, tôi nói cho các em biết, trường học có quy củ của trường học. Bây giờ các em mới được tí tuổi đầu, tiền của cha mẹ các em cũng không phải do gió thổi tới mà có đâu!!"



"..."



Chủ nhiệm à! Thầy có nghe chúng em nói không! Là bọn họ ra tay trước!



...



Đại diện cho bên đánh nhau ẩu đả kia, chỉ có một thiếu niên tới.



Thiếu niên mặc đồng phục của Tam Trung, khí chất sạch sẽ, nhìn có vẻ là loại học sinh tốt.



"Cậu là?"



"Giáo viên của chúng tôi thân thể không thoải mái, không có cách nào tới, nên để tôi đi một chuyến." Thiếu niên nói chuyện không nhanh không chậm, phá lệ lễ phép.



Đứa nhỏ như vậy, kiểu gì cũng sẽ làm người ta sinh lòng hảo cảm.



"... Vậy không được, nhất định phải là giáo viên tới, không thì người giám hộ đến."



Mười phút sau.



Thiếu niên dẫn mấy thanh niên đánh nhau kia rời đi, hai tay đút trong túi, trầm mặc đi ra khỏi đồn công an.



"Thâm ca..."



Thiếu niên đứng ở cửa lớn, xoay người lại.




"Diêu Sơ Tranh quá đáng thật, nhất định phải giáo huấn cô ta."



"Dám cho Tu ca của chúng ta đội nón xanh, bây giờ còn dám tìm người đánh chúng ta, thù này nhất định phải báo."



"Đúng!"



...



Tiết tự học sáng hôm sau, chủ nhiệm giáo dục cho học sinh tụ tập ở thao trường.



Đám người Nghiêm Tu, quang vinh làm kiểm điểm trước toàn trường.



Đánh nhau ẩu đả, uống rượu.



Chủ nhiệm giáo dục dựa vào cái đề tài này, triển khai phê bình dài đến nửa tiếng.



Nếu như không phải có giáo viên nhắc nhở, còn phải đi học, thì có lẽ chủ nhiệm giáo dục phải nói đến tận một tiếng.



"Nghiêm Tu tên tra nam này xứng đáng." Khương Cẩn kéo Sơ Tranh trở về phòng học: "Thật đáng tiếc, không đánh trúng mặt hắn ta..."



Giọng nói của Khương Cẩn biến mất.



Sơ Tranh nhìn về phía trước.



Nghiêm Tu mang theo hai người tới, ngăn đường đi của bọn họ lại.



"Chuyện tối hôm qua, là cô làm?" Nghiêm Tu lạnh mặt, trong con ngươi giống như cất giấu chán ghét thật sâu.



"Chuyện gì." Sơ Tranh biết rõ còn cố hỏi.



"Cô biết tôi nói chuyện gì."



"Tôi không biết." Sơ Tranh mặt trấn định: "Nghiêm đồng học, không có chuyện gì, mời tránh ra."



Đáy lòng Nghiêm Tu cổ quái, cậu ta dò xét Sơ Tranh.



Người thì vẫn là người này.



Nhưng cảm giác đem đến cho cậu ta lại không giống...



Ánh mắt nhìn mình không có hận ý, phẫn nộ... không có gì cả, quá bình tĩnh.



Bình tĩnh đến mức làm cho người ta khó chịu.



Nghiêm Tu nói: "Những người tối hôm qua là cô tìm đến?"



"Không phải."



"Có người nhìn thấy." Nghiêm Tu nhíu mày: "Cô dám làm mà không dám nhận?"



"Tôi chưa từng làm, tại sao phải nhận?" Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Cậu đừng nói lung tung, cậu có chứng cứ không?"



Nghiêm Tu: "..."